Đứng phía sau Chử Mãn Thanh vài bước, Tưởng Văn Thúy vô thức nhìn theo ánh mắt của lang quân. Chỉ một thoáng, nàng đã bắt gặp bóng dáng dưới mái hiên – Tưởng Nam Nhứ. Sắc mặt Văn Thúy chợt biến đổi, vòng tay ôm chặt Uẩn ca nhi cũng run lên.
Là người ở bên gối, nàng hiểu rõ ánh mắt kia có ý gì. Đó là ánh mắt của một nam nhân khi trông thấy nữ tử mình động lòng. Mọi chuyện dường như tiến triển thuận lợi hơn nàng dự đoán.
Theo lý, nàng nên cảm thấy vui mừng. Nhưng lạ thay, trong lòng lại dâng lên một nỗi chua xót khó tả, tựa như hàng ngàn con kiến đang cắn xé, khiến nàng không khỏi chau mày.
Mộng Dao nhìn thấy sự khó chịu của nàng, liền chủ động bế lấy tiểu công tử. Tưởng Văn Thúy chẳng nói gì, chỉ khẽ thả lỏng vòng tay. Cảm giác nặng nề trong ngực được giải tỏa đôi chút, nhưng lòng lại càng thêm trống trải.
Đè nén cảm xúc, nàng bước lên phía trước, nở nụ cười dịu dàng, giọng nói cũng nhu hòa:
“Lang quân, đây chính là biểu muội ta từng nhắc tới với chàng. A Nhứ, mau lại đây bái kiến đại gia.”
Tưởng Nam Nhứ thoáng sững sờ, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần. Dù là biểu muội của Văn Thúy, nhưng bởi Văn Thúy chưa phải chính thê nên nàng không thể gọi Chử Mãn Thanh một tiếng “tỷ phu”. Suy nghĩ giây lát, nàng uốn gối hành lễ:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT