Tô Oản nghe nói Lục An Tuần cùng mẫu thân của hắn mang theo lễ vật đến thăm thì cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Lúc sáng tinh mơ, nàng vừa nằm mơ thấy đang cãi nhau một trận với Lục An Tuần. Nàng hỏi hắn rằng có phải dự định cả đời này không qua lại với nàng hay không, kết quả Lục An Tuần hẹp hòi nói đúng vậy, còn nói rằng vốn dĩ hắn muốn lấy đệ nhất mỹ nhân ở Kinh Thành, nhưng bởi vì nàng chen vào nên hắn hụt chân lỡ mất.

Lúc đó Tô Oản tức chứ, trong mơ nàng hung hăng đạp hắn hai cái, nàng nói thẳng cứ đi lấy đệ nhất mỹ nhân của ngươi đi, loại cóc ghẻ ba chân rất khó tìm, nam nhân có hai chân còn nhiều lắm, Tô Oản ta cũng không phải không có ngươi là không được.

Nàng tức giận đến mức tỉnh dậy, nhưng người vừa mới ân đoạn nghĩa tuyệt trong mơ lại bỗng nhiên đến thăm rồi.

“Hắn đến đây làm gì?” Tô Oản hỏi.

Tang Thậm lắc đầu rồi nói: “Nô tỳ không biết, Lục công tử đến cùng với Lâm phu nhân, hơn nữa còn mang theo lễ vật đến.”

Tô Oản ngồi trên ghế, nàng cảm thấy bối rối một lúc, nàng dặn dò: “Tang Thậm, ngươi đi đến tiền viện thăm dò xem rốt cuộc Lục An Tuần đến đây làm gì, cẩn thận đừng để người khác phát hiện, đặc biệt là không được để Lục An Tuần nhìn thấy ngươi.”

“Dạ! Vâng ạ!”

Tang Thậm bỏ đồ đạc xuống.

Không lâu sau, Tang Thậm chạy về, biểu cảm trên gương mặt... Nói như thế nào nhỉ?

Kinh ngạc, khó hiểu, mơ màng, còn mang theo vài phần vui vẻ.

“Cô nương, đã hỏi thăm rõ ràng rồi.” Nàng ấy chạy vào cửa, thở hồng hộc nói: “Lục công tử đến đây cầu thân.”

?

Tô Oản đang dùng bữa sáng, nàng nghe vậy thì để đũa xuống.

Tang Thậm nói: “Nô tỳ chính tai nghe thấy, Lâm phu nhân còn mời cả phu nhân của Cừu tiên sinh của thư viện Thái học đến làm mai.”

Tô Oản ngơ ngác, tâm trạng của nàng bỗng trở nên tốt hơn, giống như âm mưu đã đạt được, lại giống như một món đồ mất đi rồi lại có được.

“Vậy, vậy Lục An Tuần thì sao? Hắn nói như thế nào?”

“Lục công tử?” Tang Thậm nhăn mặt rồi nói: “Lục công tử không nói gì cả.”

Lục An Tuần có thái độ gì vậy?

Điều này khiến cho Tô Oản trở nên mơ hồ, lẽ nào hắn vội vã đến cầu thân là do ngày đó bị cưỡng hôn, cái gọi là “tiếp xúc da thịt” đó sao?

Thật ra thì Tô Oản có chút hối hận, làm như vậy là chơi xấu. Dẫu sao thì hai người Tống Thi Âm và Quý Đại Nga đều xuất sắc hơn nàng, người nào cũng có thể giúp cho tiền đồ của hắn rộng mở thêm một bậc.

Nàng thở dài, chút cảm giác vui vẻ đó biến mất, ngược lại thì cảm giác áy náy lại xuất hiện.

“Phụ thân và mẫu thân của ta nói thế nào?” Cuối cùng nàng hỏi.

-

Lão Tô và Sài thị có thể nói gì nữa chứ? Lục An Tuần tới cầu thân khiến cho hai người họ bị dọa sợ đến nỗi đầu óc choáng váng, không hiểu chuyện gì, cũng không rõ tại sao bỗng nhiên có một miếng bánh từ trên trời rơi xuống.

Lục An Tuần là ai?

Tuy rằng nói bọn họ chứng kiến hắn khôn lớn, nhưng tên tiểu tử này quả thật là tiền đồ vô lượng, bất kỳ ai nhìn Lục An Tuần rồi cũng phải giơ ngón tay cái lên. Còn nữ nhi của nhà họ - Tô Oản so sánh với Lục An Tuần thì chính là khác một trời một vực.

Trong lòng của bọn họ cũng biết rõ chuyện này.

Dĩ nhiên Tô Oản có mối quan hệ thầm kín với Lục An Tuần thì lão Tô và Sài thị cũng không biết chuyện này, họ chỉ nghĩ rằng nữ nhi nhà họ thật sự là dẫm phải vận cứt chó rồi.

“A di đà phật! A di đà phật!” Sài thị chắp hai tay niệm mãi: “Chắc là do vài ngày trước ta đến Đại Tướng Quốc Tự quyên tiền nhang đèn, Phật tổ hiển linh. Nếu không hôn sự tốt như thế này làm sao có thể rơi xuống đầu nữ nhi nhà mình được chứ? A di đà phật!”

Tô Oản: “...”

“Nếu nương nghĩ đây là mối hôn sự tốt, tại sao lại không đồng ý ngay tại chỗ vậy?”

Sài thị quở trách nàng rằng: “Coi con nói kìa, dù cho nữ nhi Tô gia ta không tốt nhưng đó cũng là hắn chủ động đến xin cưới, dĩ nhiên phải ra vẻ một chút.”

“...”

Tô Oản múc một thìa dưa hấu rồi cho vào miệng, nàng nói: “Nương không sợ Lục An Tuần đổi ý sao?”

“Hắn còn có thể đổi ý sao?” Sài thị đã tính toán mọi chuyện từ trước, bà ấy nói: “Hắn đã lấy ngọc bội của cha hắn để lại làm tín vật rồi, há có thể đổi ý nữa sao?”

Tô Oản ngẩn ra.

Tô Oản đã nhìn thấy miếng ngọc bội do cha của Lục An Tuần để lại. Miếng ngọc bội đó là sính lễ lúc phụ mẫu hắn thành thân, sau này Lục bá phụ qua đời, ngọc bội được giao lại cho Lục An Tuần.

Trong những năm mà Lục An Tuần và mẫu thân của hắn sống nương tựa lẫn nhau. Dù là cuộc sống có túng quẫn đi nữa thì hắn cũng chưa từng nghĩ đến việc bán nó đi, có thể thấy hắn coi trọng miếng ngọc bội này đến nhường nào.

Nàng không ngờ rằng hắn lại đưa miếng ngọc bội làm tín vật.

-

Ban đêm, Tô Oản trằn trọc trở mình không ngủ được, nếu Lục An Tuần không tới cầu thân, nàng tức giận việc Lục An Tuần thất tín bội nghĩa. Nhưng hôm nay Lục An Tuần tới cầu thân rồi, ngược lại nàng cảm thấy giống như nợ hắn một ân huệ rồi vậy.

Điều Tô Oản sợ nhất chính là nợ người khác ân huệ.

Lại trở mình thêm một lát, Tô Oản nhảy lên với tư thế lý ngư đả đĩnh*, sau đó lại mò lấy cái quạt tròn từ trong gối ra rồi bước ra khỏi phòng ngủ.

*Lý ngư đả đĩnh ( 鲤鱼打挺): chỉ một loại kỹ xảo thể dục hoặc động tác thân thể, thông thường dùng cho thể thao, biểu diễn võ thuật hoặc trong thi đấu. Chữ được lấy ra từ hình tượng cá chép nhảy khỏi mặt nước hoặc uốn thân thể trên mặt đất.

Cuối tháng ba thời tiết bắt đầu trở nên khô nóng, cũng không biết có phải do ảo giác của Tô Oản không, nàng cảm thấy tối nay vô cùng nóng nực.

Nàng đứng ở trong viện quạt gió, bỗng nhiên nàng nghe thấy âm thanh rất nhỏ ở sát vách truyền đến.

Tô Oản đi tới bên tường, nghiêm túc lắng nghe, sau đó nàng chạy đi khiêng một cái thang tới. Nàng đặt cái thang ở đầu tường, lén lút leo lên, nàng cẩn thận thò đầu ra.

Ở bên kia bức tường có một người đang múa kiếm dưới ánh trăng.

Dáng người của thiếu niên uyển chuyển, một lần nhảy lên, áo bào tung bay, kiếm khí uy nghiêm và bá đạo, thiếu niên đi đến đâu là đá và cát bay tán loạn đến đó. 

Lục An Tuần thích tập võ, từ nhỏ hắn đã có một giấc mơ rong ruổi khắp nơi, cầm kiếm hành hiệp trượng nghĩa. Năm mười tuổi suýt chút nữa hắn đã rời Kinh đi cùng đạo sĩ giang hồ rồi, cũng may là mẫu thân của hắn cầm theo cây chày giặt quần áo đuổi theo, bắt hắn quay về.

Theo như hắn nói thì bản lĩnh của hắn cũng là do ban đầu vị đạo sĩ giang hồ đó truyền lại cho. Việc liên quan đến đạo sĩ giang hồ đó thì Tô Oản cũng chẳng được nghe kể nhiều lắm, còn việc Lục An Tuần luyện kiếm thì nàng có thấy vài lần, chỉ là lúc trước nhìn thấy vào ban ngày, còn luyện kiếm vào ban đêm thì vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

“Nhìn cái gì?” Một lát sau, Lục An Tuần dừng lại.

Tô Oản trốn theo bản năng, sau đó nàng cảm thấy làm như vậy thật mất mặt nên nàng dứt khoát thoải mái thò đầu ra.

“Này! Trùng hợp vậy, ngươi cũng chưa ngủ?” Tô Oản nịnh hót lên tiếng chào hỏi.

Lục An Tuần xụ mặt, giống như có ai đó nợ hắn năm triệu vậy. 

Tô Oản cảm thấy mình chính là người nợ hắn năm triệu, nên không còn chút tự tin nào cả. Nàng do dự một lát rồi trung thực nói: “Được rồi, thật ra ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

“Ngươi nói đi.”

Lục An Tuần thu kiếm vào vỏ, lưng thẳng tắp đứng đối diện với nàng.

Tô Oản hỏi: “Lục An Tuần, ngươi thật lòng muốn lấy ta sao?”

Lục An Tuần một lời khó nói hết, hắn hỏi ngược lại: “Ngươi nói xem?”

“...”

Tô Oản nhớ tới hành vi tồi tệ cưỡng hôn hắn khi đó, sự tự tin của nàng lại yếu hơn vài phần, nàng nói: “Ý của ta không phải như vậy, ta muốn hỏi chuyện ngươi lấy ta có làm trễ nãi tiền đồ của ngươi không. Dù sao thì nếu như ngươi lấy một trong hai người là Tống Thi Âm hoặc là Quý tiểu thư, thì họ đều giúp đỡ được cho ngươi.”

“Giúp đỡ gì?”

“Giúp cho con đường làm quan của ngươi thuận lợi.”

Lục An Tuần khinh thường giễu cợt một tiếng, nói: “Lục An Tuần ta muốn vào làm quan cần gì phải mượn sự giúp đỡ của người khác chứ?”

“Ồ.” Sự áy náy của Tô Oản phai nhạt đôi chút, nàng tìm lại được chút tự tin.

Nàng dứt khoát cả người nằm ở đầu tường, cười hì hì hỏi: “Tại sao ngươi lại nghĩ đến chuyện này vậy?”

Lục An Tuần liếc nàng một cái, nhưng mà trời tối quá Tô Oản không nhìn thấy.

“Tự ngươi nói mình ăn ít, dễ nuôi, không già mồm, không yếu ớt. Dù sao ta nuôi Phú Quý cũng là nuôi, nuôi thêm ngươi cũng không sao.”

“...”

Lời nói này sao nghe kiểu gì cũng không vui nổi vậy.

Tô Oản bực bội, chút áy náy còn sót lại trong lòng lập tức tắt liệm hoàn toàn.

“Lục An Tuần, ta với Phú Quý sao giống nhau được?” Nàng bực mình nói: “Phú Quý là con ngươi, ta là...”“Là cái gì?”

Thôi bỏ đi, hôn sự vẫn còn chưa định, nói việc này ra còn sớm lắm.

“Không có gì.” Tô Oản được voi đòi tiên, lại hỏi: “Vậy ngươi không tức giận chứ?”

“Tô Oản!” Lục An Tuần xoay người, tựa hồ đang kìm nén cái gì đó.

“Hả?” Tô Oản lên tiếng đáp lại.

“Nếu như ta không lấy ngươi, có phải ngươi định gả cho Cao Tuấn không?”

“Ngươi biết Cao Tuấn sao?”

“Ta đang hỏi ngươi!”

“Ồ” Tô Oản gật đầu, nói: “Có lẽ vậy, mẫu thân ta nói Cao biểu ca là nhân tài xuất chúng, tính cách lương thiện.”

Lục An Tuần thấp giọng giễu cợt nói: “Cái đó mà cũng gọi là nhân tài xuất chúng, mắt ngươi bị gì vậy?”

“...”

Tô Oản không so đo với hắn, nàng nói: “Lục An Tuần, ngươi không tức giận chứ?”

“Nhìn ta giống như người hẹp hòi sao?”

Giống!

“Sao có thể chứ?” Tô Oản thuận thế vuốt lông, nàng nói: “Lục đại hiệp ngươi là người rộng lượng nhất mà ta từng gặp, có tấm lòng bao dung như biển cả, phóng khoáng và cao thượng, khiêm tốn và hiểu biết sâu rộng.”

“Đủ rồi! Mấy lời này có thể đổi được không? Lúc nào cũng y hệt nhau.” Lục An Tuần nhếch môi.

Tô Oản nói thầm, tiểu công chúa khẩu thị tâm phi.

Dỗ được người rồi, nàng ngáp một cái rồi nói: “Ta phải đi ngủ rồi, ngươi còn luyện kiếm sao?”

“ Ừ.” Lục An Tuần lên tiếng đáp lại.

“Được, ngươi tiếp tục luyện đi, ta đi về trước.” Nói xong, Tô Oản leo xuống cái thang.

Phía còn lại, Lục An Tuần ở trong sân đứng một hồi, mới nhấc chân trở về phòng.

Gã sai vặt thấy hắn đến, vội vàng tiến lên giúp hắn nâng kiếm. Trong lòng gã nghi ngờ, thiếu gia của bọn họ mới ra ngoài không bao lâu sao lại trở về rồi?

-

Lục An Tuần tới cầu thân, Sài thị không làm giá bao lâu, ngày hôm sau đã gửi giấy bát tự đáp lễ. Lục An Tuần cũng nhanh chóng hành động, buổi chiều hôm đó đã đưa giấy bát tự của hắn qua, sinh thần bát tự, tổ tiên ba đời đều rõ ràng.

Cứ như vậy hai ngày sau, Lục An Tuần đưa định thiếp tới, định thiếp này còn kỹ lưỡng hơn cả giấy bát tự, trong đó nêu rõ tất cả sinh lễ tương lai có bao nhiêu, tài sản danh nghĩa có bao nhiêu, tiền tài vàng bạc đều được ghi vào trong sổ.

Tô Oản cầm sổ ung dung thong thả lật xem, tặc lưỡi cảm thán.

Xem ra nàng đã đánh giá thấp tài lực của Lục An Tuần rồi, không ngờ rằng ngoại trừ kho bạc nhỏ ra, trong tay của hắn còn có mấy cửa hàng và một điền trang.

Tất nhiên sính lễ này so với của hồi môn của Tô Oản thì không đáng kể, nhưng mà đã nhiều hơn dự tính của Tô Oản. Dù sao thì bình thường Lục An Tuần vô cùng keo kiệt, nhìn không giống người giàu có.

Sau khi hai nhà trao đổi định thiếp xong, hôn sự coi như đã quyết định, chỉ chờ chọn ngày lành xuất giá.

Bỗng nhiên được một mối hôn sự như này, Sài thị và lão Tô rất vui mừng. Nhưng mà hai người không vui mừng được bao lâu thì có một tin tức lớn hơn đã ập xuống.

Mùng một tháng tư, kỳ thi mùa xuân yết bảng, các cử tử* vây quanh bảng để xem. Tên của mấy trăm cống sĩ* được thông qua viết đầy chi chít ở trên bảng cáo thị.

*Cử tử: người đậu kì thi hương

*Cống sĩ: người ứng thí tiến sĩ

Mọi người đều có thói quen đếm từ bên trái trước nhưng ba chữ “Lục An Tuần” được ghi rõ ràng ở hàng và cột đầu tiên.

“Ầm” cả đám người bắt đầu xôn xao.

Có người kích động hét lên: “Là Lục An Tuần! Quả nhiên là Lục An Tuần!”

“Lục huynh ở đâu? Huynh đỗ hội nguyên* rồi!”

*Hội nguyên: người đỗ đầu khoa thi Hội, thời Minh-Thanh ở Trung Quốc

Đám người ồn ào náo động như sóng biển, một trận rồi một trận.

Còn phía Tô gia lúc này cũng căng thẳng ngồi chờ, giờ Thìn vừa qua, ngoài cửa vang lên tiếng khua chiêng gõ trống.

“Thế nào rồi?” Lão Tô đứng lên, hỏi: “Đi Lâm gia báo tin mừng sao?”

Lúc này gã sai vặt hớn hở vui mừng chạy vào từ cửa lớn, gã nói: “Lão gia lão gia, Tứ cô gia đậu rồi! Bên ngoài là đoàn diễu hành của quan phủ đến báo tin mừng.”

Lão Tô thả lỏng tinh thần, vui mừng sờ râu một cái, ha ha cười to, nói: “Ta biết Lục hiền điệt không phải người tầm thường.”

Sài thị vội vàng từ gian nhà chính bước ra rồi hỏi: “Hạng bao nhiêu?”

“Đúng, đúng rồi, hạng bao nhiêu?” Lão Tô cũng hỏi theo.

Gã sai vặt kích động duỗi ngón tay ra, nói: “Lão gia, hạng nhất, thủ khoa!”

“Thật sao?” Sài thị kinh ngạc thốt lên, đang tính xoay người nói với phu quân của mình rằng mộ tổ tiên của Tô gia bốc khói xanh rồi, thì bà ấy nghe thấy lão Tô hét lên một tiếng thật to: “Không hay!”

Sau đó lão Tô vội vội vàng vàng vọt ra cửa.

“Này, chàng đi đâu vậy?”

“Bảo vệ con rể chúng ta!”

-

Trước khi gả con gái, đầu tiên phải nhìn gia thế, hai nhìn công danh, vậy nên các cử tử đỗ đạt rất được hoan nghênh. Còn chưa yết bảng mà đã có rất nhiều xe ngựa của các quan, quý nhân đã ra vào ở cổng trường thi, còn có các nhóm gia đinh đều háo hức theo dõi.

Lúc xuống ngựa, lão Tô nhìn thấy cảnh tượng người đông chen chúc nhau, ông ấy lau mồ hôi. Ông ấy thầm nghĩ bất kể như thế nào cũng phải canh chừng Lục An Tuần, tránh việc bị người khác bắt đi làm con rể nhà khác. Lúc này bầu không khí bắt rể rất tràn lan ở dưới bảng cáo thị, thậm chí có người còn dùng cách ép buộc, xúi giục để cướp người trên đường phố.

Mấy ngày này, danh tiếng đỗ đạt của Lục An Tuần cực kỳ cao, có nhiều gia đình làm quan có tiếng đang để mắt đến hắn.

Còn chuyện hôn sự giữa Tô gia và Lâm gia chỉ định ước trong âm thầm vẫn chưa tuyên bố ra ngoài, người ngoài cũng không biết. Nếu như Lục An Tuần thật sự bị phủ đệ nhà quyền quý nào đó bắt đi, dù là người có công khai quốc cũng chưa chắc có thể đem con rể về được.

Vậy nên lão Tô dẫn theo người làm trong nhà chen vào đám người, hỏi thăm khắp nơi: “Có nhìn thấy Lục An Tuần không?”

Mọi người đều xua tay.

Cùng lúc đó, không chỉ lão Tô tìm Lục An Tuần, có vài người làm cũng đang tìm, trong đó có người làm trong phủ của Quý đại nhân - học sĩ của Xu Mật viện.

Cách đó không xa, lão Tô nhìn thấy có người vui mừng hô to: “Ta đậu rồi”, một lát sau đã bị một đám gia đinh kéo đi, tình cảnh nhốn nháo.

Trong lòng của ông ấy giật mình, biển người mênh mông, con rể được hoan nghênh của ông ấy đang ở đâu chứ?

-

Trong Y quán, Tô Oản buồn chán không có việc gì làm đang nhìn nhị tỷ của nàng buôn bán dược liệu.

“Sao muội lại có thời gian rảnh đến thăm ta vậy?” Tô Anh hỏi nàng.

Tô Oản nói: “Nhị tỷ thấy muội bận rộn lúc nào vậy?”

Tô Anh gật đầu rồi nói: “Cũng phải.”

Nàng ấy hỏi: “Nghe nói hôm nay yết bảng, muội không đi xem à?”

“Xem gì cơ?”

“Xem Lục công tử, muội không lo lắng hắn đậu sao?”

“Lục An Tuần đậu là chuyện tốt, muội lo lắng gì chứ?”

“Nhưng nếu như Lục công tử bị người khác bắt đi thì sao?”

Tô Anh thường xuyên ra ngoài, mấy ngày gần đây nàng ấy nghe thấy đề tài được bàn luận nhiều nhất chính là khoa cử, tin tức về Lục An Tuần cũng nghe thấy ít nhiều.

Nàng ấy nói: “Nghe nói Tào Thượng thư, Hàn lâm đại học sĩ - Dương đại nhân cùng với Quý đại nhân - Xu Mật viện đều muốn kéo hắn về làm con rể, muội không gấp sao?”

Tô Oản lơ đễnh nói: “Ài, có gì phải gấp...”

Nhưng mà lời vừa mới dứt, người làm của Tô gia đã tìm đến nơi này, nói: “Tứ tiểu thư, người mau về phủ đi, Lục cô gia không thấy đâu nữa.”

Tô Oản kinh ngạc, hỏi: “Tại sao lại không thấy đâu nữa?”

Vẻ mặt của người làm như đưa đám, nói: “Lão gia nói có lẽ bị người khác bắt đi rồi.”

“Kẻ nào dám bắt Lục An Tuần!”

Tô Oản lập tức chạy ra bên ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play