Tô Oản cũng muốn biết Lục An Tuần sẽ chọn ai.

Đột nhiên, mọi người đều im lặng, có người đang tiến về phía nàng.

Tô Oản ngước mắt lên, bèn thấy Quý Đại Nga với nụ cười nhẹ trên môi, bước đến ngồi xuống bên cạnh nàng.

“Nghe nói tiểu thư Tô gia là người hiền lương nhã nhặn, hôm nay gặp mặt quả thật đúng như vậy.”

Tô Oản cảm thấy khó hiểu, đây là đang khen nàng sao?

Nàng và Quý tiểu thư này không thân thiết, làm sao lại có tiếng là hiền lương nhã nhặn?

Nhưng rất nhanh, nàng đã hiểu ra.

Quý Đại Nga hỏi: “Tô tỷ tỷ, nghe nói Tô gia với Lâm gia là hàng xóm, hai nhà trưởng bối cũng quen biết, vậy chắc tỷ tỷ cũng quen biết với Lục công tử phải không?”

Ồ, thì ra là đến dò hỏi về Lục An Tuần.

Nàng vừa định mở miệng, lại thấy có người khác cũng bước tới.

Là Tống Thi Âm.

"Hôm nay Tô tỷ tỷ mặc y phục này thật đẹp." Nàng ta nói.

Tô Oản cười thầm, nàng đã ăn mặc khiêm tốn lắm rồi, làm sao lại thấy đẹp được nhỉ?

Do Tống Thi Âm bước tới, Quý Đại Nga trong lòng không vui, nhưng vì là quý nữ có danh tiếng, nàng ta cũng phải giữ mặt mũi. Vì vậy, nàng ta thuận theo lời của Tống Thi Âm mà nói: “Đúng vậy, hôm nay lần đầu tiên gặp Tô tỷ tỷ, ta đã cảm thấy rất thân thiết.”

Hai người một trái một phải ngồi vây quanh Tô Oản, mỗi người một câu trò chuyện cùng với nàng.

Tô Oản được chào đón mà có chút lo lắng, đồng thời cũng cảm thấy áy náy. Dù sao không lâu trước đây nàng vừa "đào góc tường" của hai người này.

Tô Oản cười khan, nàng nói: “Đa tạ, thật ra đây là là lần đầu tiên ta nghe có người ta nói như vậy.”

Tống Thi Âm trong lòng vui mừng, như thể cố tình tranh với Quý Đại Nga, lại ngồi gần Tô Oản hơn một chút.

"Tô tỷ tỷ cũng thích đấu bảo sao?" Nàng ta hỏi.

"Chỉ là đi theo mẫu thân xem thử." Tô Oản đáp.

Bên kia, Quý Đại Nga không cam lòng, nàng ta thân thiết khoác tay Tô Oản rồi nói: “Nghe nói Tô gia đời đời tích lũy nhiều của cải, chắc hẳn có không ít bảo vật, không biết Tô tỷ tỷ có thể mời ta đến xem được không?”

Xem bảo vật chỉ là cái cớ, còn muốn gặp Lục An Tuần mới là thật. Quý Đại Nga này quả nhiên là mạnh bạo, lần trước chủ động đến Tụ Hiền lâu tìm Lục An Tuần, lần này lại vẫn chưa từ bỏ ý định.

Tô Oản như thể không nghe thấy, không trả lời.

Bên kia, Tống Thi Âm bắt đầu diễn vở kịch kể khổ, nàng ta nói: “Lời của Quý muội muội nói khi nãy, kỳ thực ta cũng có cảm nhận giống vậy.”

Hả?

“Lời nào?”

Tống Thi Âm nói: “Tuy danh tiếng của ta vang xa, nhưng thực sự không có nhiều bằng hữu chân tình. Hôm nay gặp được Tô tỷ tỷ, ta thấy rất thân thiết, nếu tỷ tỷ không chê, chúng ta có thể giao lưu thường xuyên hơn không?”

Ô, lại thêm một người ý của Tuý Ông không phải ở rượu*.

*Ý của Tuý Ông không phải ở rượu (醉翁之意不在酒): ý không ở trong lời; có dụng ý khác.

Hai người này coi nàng là kẻ ngốc sao? Hết người này đến người khác nói những lời không thật lòng, lại còn muốn nàng cùng đóng kịch với họ, nụ cười trên mặt của Tô Oản sắp không giữ được nữa rồi.

“Xin lỗi” Tô Oản cũng chẳng buồn giả vờ nữa, nàng đứng dậy rồi nói: “Ta đột nhiên cảm thấy không khỏe, muốn đi nhà xí.”

Tống Thi Âm: …

Quý Đại Nga: …

-

Sau chuyến đi hội đấu bảo, Sài thị chẳng thu hoạch được gì. Các quý phu nhân ngoài chuyện so sánh thì cũng chỉ biết so sánh, còn các nữ nhi cũng theo chân mẫu thân của họ mà so bì nhau, nhưng danh tiếng của Tô Oản lại là đồ vô dụng, so với các quý nữ khác thì chẳng thể bì được.

Ban đầu, Sài thị còn lo lắng tâm hồn non nớt của Tô Oản sẽ bị tổn thương, nhưng quan sát hai ngày thấy nàng vẫn ăn uống như bình thường, không hề có chuyện gì nên bà ấy mới yên tâm.

"May mà con bé là người rộng lòng." Sài thị nói với phu quân: “Nếu không, chắc đã sầu muộn thành dáng vẻ gì rồi.”

Nghĩ đến Tô Linh, tam nữ nhi ít nói của mình, Sài thị cảm thấy Tô Oản giống như một bông hoa dại mạnh mẽ, dù mưa gió bão bùng vẫn nở rực rỡ.

Nhưng càng như vậy, bà ấy càng thương yêu nữ nhi này hơn.

Sài thị nghiến răng nói: “Thiếp sẽ chuẩn bị thêm cho Oản Nhi nhiều của hồi môn, không tin là không gả được.”

Lão Tô đề xuất: “Hay là không chọn trong Kinh Thành?”

"Không chọn Kinh Thành thì chọn..." Sài thị dừng lại: “Phu quân có chủ ý gì sao?”

Lão Tô nhấp một ngụm trà rồi nói: “Thực ra đã có tính toán từ lâu, chỉ là trước đây nàng thích Vương gia nên ta không nhắc đến.”

“Là ai? Chàng mau nói đi.”

"Đầu năm nay, vị Cao hiền điệt từng đến nhà ta chúc Tết, nàng còn nhớ không?" Lão Tô nói: “Cao hiền điệt là tử đệ của di mẫu* của ta, trước đây khi vào kinh thi cử, y còn đặc biệt viết thư nhờ ta chiếu cố.”

*Tử đệ của di mẫu (姨母夫家子弟):con cháu của người thiếp của cha.

Ông ấy tiếp tục nói: “Trước đây ta chưa nhắc với nàng cũng là vì muốn xem học vấn và năng lực của y ra sao. Nay sắp đến ngày công bố kết quả thi cử rồi, nếu đỗ cao, có thể cân nhắc gả Oản Nhi cho y.”

“Những ngày qua ta đã quan sát kỹ, tuy rằng gia cảnh của Cao hiền điệt bần hàn nhưng là người chính trực đáng tin cậy, hiểu lễ nghĩa và có chí tiến thủ. Hơn nữa, Oản Nhi nói muốn tìm một người có dung mạo tốt, ta thấy Cao hiền điệt cũng không tệ, rất phù hợp với yêu cầu của nàng. Nếu lần này đỗ cao, thì quả là một nữ tế xứng đáng.”

Sài thị nghe xong, vui mừng khôn xiết, bà ấy nói: “Đúng vậy, gia cảnh thanh bần cũng không sao, của hồi môn của Oản Nhi đã đủ để con bé sống an nhàn suốt đời, gả vào hàn môn cũng chẳng lo thiếu thốn gì. Nếu Cao hiền điệt chịu khó vươn lên, nay là hàn môn, sau này tất sẽ phú quý.”

"Phu quân" Sài thị nói: “Nếu vậy, ngày mai mời Cao hiền điệt đến nhà dùng trà được không?”

Bà ấy đã nóng lòng muốn gặp nữ tế tương lai rồi.

-

Cao Tuấn là một nam tử thanh tú, khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc một bộ trường bào màu xanh đã bạc màu. Dù vậy, dáng vẻ đường hoàng, toát lên khí chất quân tử kiên cường bất khuất.

Y đứng giữa sảnh, dáng người cao lớn, nói giọng Kinh Thành chưa chuẩn lắm nhưng rất lễ độ cúi chào Tô Oản: “Tô biểu muội.”

Sài thị giới thiệu: “Đây là Cao biểu ca đến từ quận Bắc Hải, Thanh Châu, đều là thân thích, các con làm quen với nhau đi.”

Tô Oản cúi chào đáp lễ, ngoan ngoãn ngồi một bên.

Rõ ràng, lão Tô và Sài thị đều rất hài lòng với Cao Tuấn, đặc biệt khi lão Tô hỏi về thi từ sách luận, Cao Tuấn đều đối đáp lưu loát.

Y hành xử lễ độ chu toàn, từng lời nói, cử chỉ đều không kiêu ngạo cũng không thấp hèn, quả thực rất dễ khiến người khác sinh thiện cảm.

Ngày hôm đó, Sài thị giữ Cao Tuấn lại dùng cơm trưa tại Tô phủ.

Sau bữa cơm, Sài thị vui mừng hết sức, bà ấy đến Tiển Thu viện tìm Tô Oản hỏi: “Con thấy Cao biểu ca thế nào?”

Tô Oản vừa nghe đã hiểu ngay ý tứ của bà.

Nàng bèn gật đầu đáp: “Cao biểu ca tài hoa xuất chúng, khiêm tốn lễ độ.”

Sài thị nghe vậy, trong lòng vui sướng, bà tiếp tục tán dương Cao Tuấn.

Tô Oản bề ngoài thì lắng nghe, nhưng trong lòng lại có chút tiếc nuối.

Đã mấy ngày rồi vẫn không có tin tức gì từ Lục An Tuần, hắn cũng đã nhiều ngày không về nhà. Nàng phái gã sai vặt đi thăm dò, nghe nói những ngày gần đây, Lục An Tuần thường xuyên tham dự các yến hội, không thiếu những nơi là phủ đệ của các gia đình quyền quý.

Thôi vậy, Lục An Tuần không coi trọng nàng, nàng cũng không cưỡng cầu. Chỉ tiếc rằng tình cảm bấy lâu của hai người đã bị hủy hoại trong chốc lát.

“Cao biểu ca của con mới đến Kinh Thành, chúng ta vẫn nên nhiệt tình một chút.” Sài thị kỳ vọng hỏi: “Oản Nhi dẫn Cao biểu ca của con đi dạo Kinh Thành được không?”

Tô Oản mở miệng, không đành lòng làm bà thất vọng, cuối cùng cũng gật đầu.

Có lẽ, Cao Tuấn cũng không tệ.

Tô Oản tự nhủ như vậy.

Ngày hôm sau, nàng đến trà lâu gặp Cao Tuấn.

Y thay một bộ y phục mới, dường như cũng đã hiểu ý tứ của Sài thị, lúc này gặp nàng thì y cảm thấy có chút ngượng ngùng.

“Tô biểu muội, biểu ca xin được hành lễ.”

Hai má của y ửng đỏ, nhưng do làn da hơi đen nên khó nhận ra, chỉ có biểu cảm thật thà lại thẹn thùng tiết lộ điều đó.

Tô Oản đứng trước mặt của y, trông nhỏ bé hẳn, nàng mỉm cười nhìn y rồi nói: “Cao biểu ca chắc chưa từng thấy qua phong cảnh ở Kinh Thành, nào, để muội dẫn biểu ca đi xem.”

Kinh Thành đối với Tô Oản là nơi nàng đã chơi đùa từ nhỏ đến lớn, ngay cả tổ kiến ở đâu nàng cũng biết. Nàng không mấy hứng thú, chỉ là cùng Cao Tuấn dạo phố.

Cao Tuấn dường như rất thích dạo phố, mua rất nhiều đồ, từ đồ ăn, đồ chơi đến những vật dụng nhỏ xinh mà các cô nương ưa thích. Tô Oản nghĩ hắn chắc muốn mang về làm quà cho các tỷ muội ở nhà, nhưng khi hai người dạo phố xong và trở về đến cổng, Cao Tuấn lại kín đáo tặng những món đồ đó cho nàng.

Cao Tuấn vừa căng thẳng vừa chân thành nói: “Tô biểu muội, ta muốn tặng muội những món quà này, nhưng không biết muội thích gì nên mua đủ thứ, muội, muội đừng chê nhé.”

Hoàng hôn buông xuống trên ngọn cây, chim non kêu ríu rít, bóng dáng cao lớn của y ngược sáng, Tô Oản không nhìn rõ biểu cảm của y, nhưng nàng biết rõ y đang cười với nàng.

Nàng nghĩ thực ra Cao Tuấn cũng rất tốt, hay là…

Đúng lúc đó, nàng cảm nhận được một ánh nhìn sắc bén hướng về phía mình.

Tô Oản quay đầu lại, thấy Lục An Tuần, người mà đã nhiều ngày không gặp, không biết từ lúc nào xuất hiện ở cổng của Lâm gia. Hắn mặc một chiếc áo cà sa màu nhạt, khuôn mặt vốn tuấn tú, nhưng thần sắc lại có chút lạnh lùng.

Nàng khẽ ngẩn người, định nhìn kỹ lại thì Lục An Tuần đã lạnh lùng hừ một tiếng, rồi quay người bước vào cửa.

Tô Oản ngước lên trời, thở dài thườn thượt.

Đã mấy ngày rồi, hắn vẫn còn giận.

“Biểu muội?” Lúc này, Cao Tuấn gọi nàng.

“À.” Tô Oản ôm một đống đồ lỉnh kỉnh, trong lòng cảm động: “Cảm ơn Cao biểu ca, huynh thật có lòng.”

“Vậy muội có thích không?” Y hỏi.

Ý của y nói đến món quà, mà cũng có thể là người.

Tô Oản nhất thời không biết trả lời thế nào.

“Có lẽ là thích.”

Nàng đáp.

-

Nhưng điều mà nàng không ngờ đến là, sáng sớm hôm sau, khi vừa tỉnh dậy sau giấc mơ cãi nhau với Lục An Tuần, nàng đã nghe tỳ nữ báo rằng, Lục An Tuần cùng mẫu thân của hắn đã mang lễ vật đến Tô phủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play