Trong một gian phòng, Lục An Tuần và Đỗ Văn Khanh đang đợi công bố khoa bảng ở một quán trà gần trường thi. Không biết tên nào thiếu thông minh mà một đường hưng phấn chạy tới báo tin vui, còn vừa chạy vừa cao giọng: “Lục huynh, huynh đỗ cao rồi! Lục huynh, huynh đỗ cao rồi!”
Giọng của hắn ta khá lớn, chẳng bao lâu, một nhóm gia đinh nghe tiếng chạy vào.
“Xin hỏi Lục Hội Nguyên ở đâu?”
“Khách quan, Lục Hội Nguyên đang uống trà ở trên lầu!”
Lục An Tuần còn chưa kịp nuốt ngụm trà vào bụng thì đã nghe Đỗ Văn Khanh vừa từ nhà xí trở về nói: “Lục huynh, huynh mau chạy đi, gia đinh của Tào Thượng thư đến rồi! Tiểu thư Tào gia cao lớn vạm vỡ, sức khỏe như trâu... Này, đợi ta với...”
Lời chưa dứt, đã thấy Lục An Tuần nhảy xuống từ cửa sổ.
Đỗ Văn Khanh do dự một chút rồi cũng nhắm mắt nhảy theo.
Lục An Tuần hỏi: “Huynh nhảy làm gì?”
“Tất nhiên là ta cũng phải nhảy.” Đỗ Văn Khanh nói: “Lỡ như gia đinh của Tào gia tìm không thấy huynh, bắt ta về thì chẳng phải là xui xẻo sao?”
Có lý.
Lục An Tuần chắp tay nói: “Đỗ huynh, chúng ta gặp lại ở hiệu sách Mặc Uyên, bảo trọng.”
Nói xong, dáng người hắn ta nhanh nhẹn lẫn mình vào đám đông.
Đỗ Văn Khanh nhìn quanh, chọn hướng khác mà đi.
Hai người vừa rời đi không lâu, mấy nhóm gia đinh lại kéo đến cửa quán trà. Có nhóm bắt Lục An Tuần, có nhóm bắt Đỗ Văn Khanh. Lần này Đỗ Văn Khanh đỗ hạng tư, cũng rất uy phong. Tóm lại, những gia đinh này bắt được ai cũng đều có thể báo cáo kết quả.
Lục An Tuần lớn lên ở thành Đông Kinh, quen thuộc mọi ngõ ngách. Theo lý mà nói thì những người kia không thể nào đuổi kịp hắn, nhưng khổ nỗi số người đi bắt hắn quá đông, hơn nữa người nhận ra hắn cũng nhiều. Gia đinh vừa đuổi vừa hỏi, trên đường có người hiếu kỳ chỉ dẫn.
“Lục Hội Nguyên ở bên kia, các ngươi mau đi đi!”
Lục An Tuần muốn chửi thề. Hắn chạy đến đầu ngõ định leo tường vào sân, nhưng mắt lại thấy Tô Oản vội vàng chạy tới từ đầu kia.
Lục An Tuần chạy vài bước đến gần, kéo nàng vào hí lâu gần đó.
.
Trong phòng thay đồ của hí lâu, hai người nấp sau giá treo đồ.
Lục An Tuần hỏi: “Muội đến làm gì?”
Tô Oản nói: “Ta đến tìm huynh, nghe nói huynh ở đây nên tìm tới.”
Nàng vừa thở dốc vừa cười.
Lục An Tuần cứng họng, nàng còn cười được ư?
Tô Oản hỏi: “Ai đuổi theo huynh vậy?”
“Không biết, có người của Tào gia, hình như còn có người của Quý gia.”
“Tào gia thì không nói, nhưng Quý gia đuổi theo huynh làm gì? Trước đây không phải huynh thường xuyên ra vào tiệc rượu Quý gia sao?”
Lục An Tuần quay đầu: “Tô Oản, sao nghe muội nói có vẻ như đang ghen thế?”
“Ghen cái đầu huynh!” Tô Oản tiện tay kéo một chiếc áo khoác gần đó trùm lên người hắn.
Đúng lúc này có người bước vào, thấy Lục An Tuần khoác áo vai nữ, liền hỏi: “Ngươi là người do A Thanh giới thiệu đến thử vai sao?”
“Sao lại trốn ở đây?” Hắn ta kéo Lục An Tuần ra ngoài: “Mau đến trang điểm.”
Lục An Tuần định nói mình không phải. Nhưng lúc này Tô Oản nhìn thấy một đám gia đinh tiến vào đại sảnh, nàng vội bước tới ngăn Lục An Tuần lại.
“Được chủ gánh hát coi trọng, A Thanh huynh làm tốt nhé.”
Tô Oản ra hiệu: Huynh cố gắng chịu đựng, qua mắt bọn họ là xong.
Lục An Tuần liếc nhìn đại sảnh, im lặng một lúc rồi ngoan ngoãn đi theo chủ gánh hát.
.
Gia đinh Tào gia đi dạo một vòng trong đại sảnh, lại nhìn lên sân khấu. Chỉ thấy rèm sân khấu mở ra, bước ra hai người, một người là tiểu thư, phía sau là một hầu gái cao ráo cúi đầu đi theo.
Hôm nay vở kịch tên “Triệu Trinh Nữ Thái Nhị Lang”. Thư sinh Thái Nhị Lang sau khi đỗ trạng nguyên thì lập tức bỏ rơi người vợ đầu để làm rể nơi tướng phủ. Vợ hắn ta là Triệu Trinh Nữ đeo đàn tỳ bà lên kinh tìm chồng. Lúc này đang diễn đến đoạn Triệu Trinh Nữ gặp Thái Nhị Lang. Thái Nhị Lang muốn dùng ngựa giẫm lên Triệu Trinh Nữ, hầu gái vụng về bước tới ngăn cản.
“Kỳ lạ thật, rõ ràng có người nói thấy Lục Hội Nguyên vào đây mà.”
“Bây giờ phải làm sao?”
“Còn làm sao nữa? Lão gia và tiểu thư còn đang đợi ở phủ, tất nhiên là tiếp tục tìm người chứ sao.”
Đám gia đinh lại dạo một lúc rồi không cam lòng rời đi.
Tô Oản trốn ở phía sau, nhìn lén qua tấm màn.
Chẳng bao lâu, màn sân khấu được hạ xuống, Lục An Tuần với gương mặt cứng ngắc bước về phía nàng. Tô Oản dựa cột cười, nhưng không dám cười lớn.
Lục An Tuần lạnh mặt: “Muội còn cười!”
Đợi đến lúc cười đủ, Tô Oản đứng thẳng người lại: “Nếu không làm vậy, chỉ sợ huynh đã bị người của Tào gia bắt đi rồi. Sao? Chẳng lẽ huynh muốn làm rể Tào gia? Ta nghe nói tiểu thư Tào gia...”
Lục An Tuần với gương mặt xinh đẹp diễm lệ, không biểu cảm lướt qua nàng.
Tô Oản theo sau, tiếp tục cười: “Lục đại gia có thể co được dãn được là anh hùng hào kiệt, sắm vai giả làm nữ nhân thì sao? Dù giả làm nữ nhân cũng đẹp hơn người khác mà!”
Lục An Tuần quay đầu lườm nàng một cái.
Ngũ quan hắn vốn đã đẹp, lúc này lại mặc đồ nữ thoa son phấn, trông giống hệt một mỹ nhân kiều diễm. Cái lườm này làm Tô Oản vừa rùng mình vừa xao xuyến.
Nàng cả gan, đưa tay chạm vào cằm Lục An Tuần: “Mỹ nhân chịu thiệt rồi, để ta làm món thịt viên kho tàu cho nàng ăn nhé, có được không?”
“...”
Đôi mắt đẹp của Lục An Tuần trợn lên với vẻ giận dữ, hắn vung tay bỏ đi. Tô Oản phía sau cười ha ha.
.
Ở bên kia, Đỗ Văn Khanh rẽ trái rẽ phải chạy mãi mới tới hiệu sách Mặc Uyên, nhưng vừa đến cửa lại va phải người từ trong bước ra.
Có thứ gì đó rơi ào ào xuống đất.
“Xin lỗi! Xin lỗi!” Đỗ Văn Khanh vội cúi xuống nhặt.
Thứ rơi xuống là một bức tranh. Đỗ Văn Khanh luống cuống tay chân, vô tình thoáng nhìn thấy chữ ký là hai chữ “Miểu Vân”.
Hắn ta vui vẻ ngẩng đầu: “Thì ra muội cũng...”
Chưa kịp nói hết, lúc nhìn rõ người trước mắt, hắn ta sững sờ.
Tô Linh thanh cao lạnh lùng, ánh mắt rơi vào bức tranh trong tay hắn ta, trên đó có vài vết bẩn.
Lông mày thanh tú của nàng ấy khẽ nhíu lại.
Tỳ nữ đi theo phía sau cũng nhìn thấy, lập tức quở trách: “Công tử hấp tấp rồi, người có biết bức tranh này quý giá thế nào không?”
Đỗ Văn Khanh mới tỉnh, nhìn vết bẩn, vội dùng tay áo lau.
“Xin lỗi! Ta không cố ý. Nếu cô nương cho phép, ta sẽ đem bức tranh này về sửa chữa, đến lúc đó...”
“Không cần.” Tô Linh lạnh lùng nói, sau đó quay người rời đi.
“Ơ?” Đỗ Văn Khanh còn muốn nói gì thêm, nhưng bức tranh trong tay hắn ta đã bị tỳ nữ giật lấy.
“Tiểu thư nhà ta nói không cần thì không cần, công tử đi đứng cẩn thận hơn nhé.”
Tỳ nữ nói gì, Đỗ Văn Khanh không nghe rõ, bởi vì toàn bộ tâm trí hắn ta đều tập trung vào hình bóng mềm mại xinh đẹp kia.
“Đỗ huynh?”
Lúc này, Lục An Tuần từ thư các bước ra, thấy hắn ta ngơ ngẩn, liền vẫy tay trước mặt hắn ta: “Nhìn gì vậy?”
“Lục huynh.” Đỗ Văn Khanh ngẩn ngơ nói: “Ta vừa nhìn thấy tiên nữ.”
Lục An Tuần quay đầu, không thấy tiên nữ nào, chỉ có mấy bà già ở bên đường.
“Sao huynh đến muộn vậy?” Hắn hỏi.
Đỗ Văn Khanh lau mồ hôi: “Thành Đông Kinh thật sự quá lớn, rất nhiều con đường trông tương tự nhau. Ta đi lòng vòng mãi mới tìm được đến đây.”
“...”
Lục An Tuần quên mất, Đỗ Văn Khanh là người mù đường.
Đỗ Văn Khanh quay đầu, thấy Tô Oản đi theo sau Lục An Tuần, ngạc nhiên: “Ồ? Tô tứ cô nương cũng ở đây à.”
“Đỗ công tử.” Tô Oản hành lễ với hắn ta. Nàng thấy hắn ta chạy đến mồ hôi nhễ nhại lại hỏi thêm: “Chẳng lẽ Đỗ công tử cũng bị người ta đuổi sao?”
“Khiến Tô cô nương chê cười rồi.” Đỗ Văn Khanh cười khổ.
Lục An Tuần gọi người phục vụ pha trà, rồi mời Đỗ Văn Khanh lên lầu.
Động tác của hắn tao nhã, phong thái như ngọc, so với dáng vẻ lôi thôi của Đỗ Văn Khanh, quả là một trời một vực.
Đỗ Văn Khanh thầm ngưỡng mộ.
“Lục huynh.” Đỗ Văn Khanh nói: “Ta nghe nói sau đó gia đinh Quý phủ cũng đuổi theo huynh. Nhân duyên tốt như vậy sao huynh lại không cần?”
“Đúng vậy.” Tô Oản thêm dầu vào lửa: “Nếu huynh chê tiểu thư Tào gia không đẹp, thì tiểu thư Quý gia cũng là một mỹ nhân đó.”
Đỗ Văn Khanh gật đầu đồng tình.
Lục An Tuần không muốn để ý đến nàng.
Hắn nói: “Ta đã đính hôn rồi.”
Tin này đột ngột như vậy, giọng điệu hắn lại bình thản như nói về thời tiết. Đỗ Văn Khanh còn tưởng mình nghe nhầm.
“Cái... cái gì? Lục huynh đính hôn rồi? Khi nào vậy?”
“Chính là... hai ngày trước.”
Đỗ Văn Khanh tròn mắt ngạc nhiên, tò mò hỏi: “Đối phương là tiểu thư nhà nào? Có thể khiến Lục huynh từ bỏ mỹ nhân đệ nhất Đông Kinh và danh gia Quý gia. Chắc hẳn là một nữ tử tài sắc vẹn toàn, dịu dàng hiền thục?”
Lục An Tuần lạnh lùng cười: “Những gì huynh nói, nàng ấy chẳng có một điểm nào.”
“Hả?” Đỗ Văn Khanh khó tin, đoán hỏi: “Chẳng lẽ Lục huynh bị ép buộc?”
Tô Oản suýt nữa bị nghẹn một ngụm nước trà.
Lục An Tuần cảm thấy chuyện này rất mất mặt, không muốn nhắc đến. Hắn liền đổi chủ đề: “Không lâu nữa sẽ là kỳ thi Điện, Đỗ huynh đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“Đừng nói đến thi Điện nữa.” Đỗ Văn Khanh nghĩ mình đã đoán được sự thật, tức giận thay bạn, phẫn nộ nói: “Lục huynh là người thế nào? Lại còn có người dám ép buộc huynh. Huynh cứ nói ra đi. Nơi nào cũng là đất dưới chân thiên tử, ta không tin không có vương pháp lẽ trời.”
“Lục huynh!” Đỗ Văn Khanh phẫn uất: “Rốt cuộc là ai?”
Lục An Tuần liếc nhìn Tô Oản đang chột dạ, không nói gì.
Tô Oản mỉm cười: “Xin lỗi, người mà Đỗ công tử nói đến, chính là ta.”
Nghe vậy, Đỗ Văn Khanh giật mình, miệng há to như quả trứng gà.
Bộ dạng này của hắn ta có hơi ngốc. Tô Oản vẫy tay trước mặt hắn ta: “Sao vậy, nghe nói là ta thì huynh lại kinh ngạc đến vậy sao?”
“Đúng là kinh ngạc. Hai người...” Ánh mắt lạ lùng và kỳ dị của hắn ta liên tục đảo qua lại giữa Lục An Tuần và Tô Oản, hắn ta khó hiểu hỏi: “Không phải hai người là bạn thân từ nhỏ à, sao lại biến thành một đôi rồi?”
Lục An Tuần: …
Tô Oản: …