Tô Oản chột dạ trở về phòng.

Không lâu sau, Sài thị trở về với sắc mặt không vui, vừa bước vào cửa thì bà ấy nói: “Oản Nhi, thu dọn đồ đạc, chúng ta hồi phủ.”

“Nương đã xảy ra chuyện gì sao?”

Sài thị há miệng muốn nói, nhưng bà cảm thấy những lời này nói ra sẽ tổn thương lòng tự tôn của nữ nhi, nên đành phải nuốt xuống. Vương gia thực sự ức hiếp người quá đáng, nếu Vương công tử không vừa ý nữ nhi của bà thì cứ nói thẳng ra, sao lại đến gần ngày gặp mặt mà lại thất ước? Thật tội nghiệp cho Oản Nhi của bà, chẳng hay biết gì mà cứ mong đợi.

Nữ nhi của Tô gia, dù là thứ nữ cũng là quý giá, sao có thể để người khác nhục nhã như vậy?

Quả thật rất đáng giận!

Nghĩ đến đây, Sài thị nhìn Tô Oản với ánh mắt tràn đầy yêu thương, trong lòng hạ quyết tâm, nhất định phải tìm một mối hôn sự tốt hơn cho nữ nhi, vượt xa mối hôn sự với Vương gia.

“Không có gì đâu” Sài thị nói: “Vương phu nhân đột nhiên có việc phải về trước, chúng ta cũng trở về thôi.”

Biết được nhi tử của mình đang lêu lổng ở nơi ấy, Vương phu nhân giận đến tím mặt, vừa hổ thẹn vừa xấu hổ. Nhưng chuyện này thật khó để giải thích với Sài thị, đành phải nói rằng nhi tử của bà ấy gặp chuyện nên phải trì hoãn, bà ấy xin lỗi đôi câu rồi rời đi.

Trong lòng của Tô Oản có tâm sự, suốt đường đi nàng cúi đầu im lặng, trong mắt của Sài thị, bà ấy càng nghĩ rằng nàng đang đau lòng.

Sài thị vỗ tay của nàng rồi nói: “Oản Nhi ngoan đừng buồn, nương nghĩ đi nghĩ lại thấy Vương công tử cũng chẳng ra gì, trước đây là nương nhìn lầm, sau này nhất định sẽ tìm cho con một người tốt hơn.”

“Vâng, cảm tạ mẫu thân.”

Tô Oản ngoan ngoãn đáp lời, nhưng trong lòng lại nghĩ đến việc hôm nay Lục An Tuần đã bị nàng dọa sợ, không biết sau đó hắn sẽ tính toán thế nào.

Khi đến cửa phủ của Tô gia, Tô Oản vừa xuống xe ngựa thì nàng len lén liếc nhìn nhà bên cạnh.

Sài thị hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Không có gì.” Tô Oản như thể trốn tránh điều gì đó, nàng vội vã bước chân vào cửa.

Hôm nay nàng đã làm một việc lớn, vừa kích thích vừa căng thẳng, về đến Tiển Thu viện nàng sai tỳ nữ chuẩn bị nước nóng.

Vân Linh cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “Không phải sáng nay cô nương mới tắm sao?”

“Trên đường đi toát đầy mồ hôi, mau đi chuẩn bị đi.” Tô Oản nói.

Vân Linh chuẩn bị cho nàng một thùng nước đầy, Tô Oản đuổi tỳ nữ ra ngoài, nhanh chóng cởi bỏ y phục rồi ngâm mình vào nước.

Thời gian như một con dao, bào mòn lòng dũng cảm từng chút một, chỉ còn lại sự hèn nhát.

Tô Oản yếu đuối đến mức suýt chút nữa dìm chết chính mình.

-

Lục An Tuần đứng ngây dưới gốc cây hòe rất lâu.

Bị Tô Oản cưỡng hôn, cú sốc này quá lớn, thậm chí khiến hắn sinh ra ảo giác như đang trong mộng. Nhưng cảm giác mềm mại, ẩm ướt trên môi, cùng với hương son dính trên đó lại nói cho hắn biết tất cả đều là thật.

Ban đầu, Lục An Tuần kinh ngạc, xấu hổ, phẫn nộ. Nhưng chẳng bao lâu sau, sự phẫn nộ và xấu hổ tan biến, chỉ còn lại sự kinh ngạc.

Tô Oản điên rồi sao?

Chắc chắn là nàng điên rồi!

Lục An Tuần dùng lý do này để tự thuyết phục mình, đứng dậy phủi sạch cỏ dính trên người rồi leo lên ngựa trở về phủ.

Khi về đến phủ, hắn nghe nói Tô Oản và Sài thị đã trở về từ Đại Tướng Quốc Tự. Bước vào sân, không hiểu vì sao, hắn cố gắng lờ đi nhưng vẫn không ngừng chú ý đến bức tường ấy, luôn cảm thấy Tô Oản đang ở bên kia bức tường cười nhạo hắn.

Lục An Tuần tăng tốc bước chân, sau khi vào phòng thì đóng sầm cửa lại, khiến cho gã sai vặt mang trà đến sợ tới nhảy dựng.

“Thiếu gia, dùng trà.”

“Ra ngoài.”

Lục An Tuần lục lọi tìm đồ trong tủ, chẳng bao lâu lại gọi gã sai vặt vào. Hỏi: “Chiếc túi hương mà ta đeo mấy ngày trước đâu?”

“Ồ, tiểu nhân cất rồi, thiếu gia chờ một lát.”

Gã sai vặt chạy ra ngoài, lát sau lại chạy vào, vừa nói: “Trên túi hương dính rượu, thiếu gia bảo tiểu nhân mang đi giặt, giờ đã giặt sạch rồi, có cần đeo lên không?”

Lục An Tuần nhận túi hương, nhìn tới nhìn lui, tâm trạng phức tạp.

Hắn biết mà, Tô Oản tặng túi hương chắc chắn có mưu đồ bất chính.

Chốc lát, Lục An Tuần ném túi hương lên bàn, bước vào nội thất.

“Thiếu gia, túi hương không đeo nữa sao?” Gã sai vặt hỏi.

“Không đeo nữa.”

“Tiểu nhân có cần mang đi...”

“Chỉ cần đặt đó, đừng động vào.”

“Vâng.”

Gã sai vặt lủi thủi ra ngoài, luôn cảm thấy hôm nay thiếu gia nhà mình có chút nóng nảy.

Lục An Tuần thay đổi y bào, hắn chẳng hiểu tại sao lại đứng trước gương, chăm chú nhìn vào đôi môi của mình. Đôi môi trên dưới đầy đặn, không tô mà đỏ, sắc đỏ tươi tắn, càng nhìn càng thấy khó chịu.

Hắn cảm thấy bản thân gần như không nhận ra được đôi môi của chính mình nữa.

Tất cả đều là do Tô Oản gây ra, vậy nên trong lòng của Lục An Tuần lại âm thầm mắng Tô Oản một trận.

Cách một bức tường, Tô Oản vừa tắm xong, đang mặc y phục thì đột nhiên hắt hơi một cái.

.

Hôn sự của Tô Oản và Vương gia đổ vỡ, ngày hôm sau Vương gia gửi lễ vật hậu hĩnh đến xin lỗi, Sài thị dù giận nhưng cũng chẳng thể làm gì được.

Sài thị quyết chí tìm cho nữ nhi một hôn sự tốt đẹp, vì vậy đặc biệt mở rộng giao tế, tham gia vào một hội nhóm. Đó chính là “hội đấu bảo” được các phu nhân hào môn ở Kinh Thành rất ưa chuộng.

Đấu bảo, như tên gọi, mỗi người đều mang ra những bảo vật quý giá của nhà mình để khoe khoang. Nhưng nếu chỉ đơn thuần như vậy, khó tránh khỏi cảm giác so sánh, vì thế các phu nhân đã nghĩ ra một lý do tuyệt vời - dâng lên Phật Tổ.

Do đó, tại hội đấu bảo, các quý phu nhân sẽ mang ra những món đồ tốt nhất để dâng lên Phật Tổ, vừa thể hiện lòng thành tâm thiện ý, lại vừa có thể khoe khoang thân phận và tài sản của mình, nhất cử lưỡng tiện.

Các quý phu nhân ở thành Đông Kinh rất thích tham gia vào hoạt động này, dẫn đến việc hội đấu bảo dần dần phát triển thành một nơi để chọn nữ tế. Các phu nhân dẫn theo nữ nhi của mình đến để các phu nhân khác xem mắt, nếu có ai vừa ý thì mời bà mai đến cầu thân.

Sài thị cùng với lão Tô bàn bạc suốt một đêm, quyết định mang bảo vật gia truyền ra ngoài.

Tuy rằng ngưỡng cửa của Tô gia không tính là cao, nhưng ít nhất trong thành Đông Kinh đầy rẫy quan lại quyền quý, thì một Bá tước khai quốc lại không hề nổi bật. Nhưng Tô gia có nền tảng sâu xa, đặc biệt là số lượng ruộng đất được truyền từ tổ tiên rất đáng kể, đến đời lão Tô chỉ còn lại một mình ông ấy, muốn tiêu xài thế nào cũng được.

Tuy nhiên, lão Tô lớn lên trong nhung lụa, đã sớm coi nhẹ vàng bạc tiền tài, chỉ một lòng đắm chìm trong thư pháp tranh họa. Ba nữ nhi của Tô gia từ nhỏ đã được ông ấy truyền thụ, cầm kỳ thi họa đều tinh thông.

Dĩ nhiên, Tô Oản cũng nhận được sự truyền dạy từ lão Tô, nhưng tính tình của nàng đặc biệt, lão Tô không thể dẫn dắt nổi.

Tô Oản đợi suốt hai ngày, không thấy bất kỳ phản hồi nào từ Lục An Tuần, lòng của nàng bắt đầu bất an, đồng thời cũng có chút hối hận, có lẽ sau này không thể làm bằng hữu với Lục An Tuần nữa.

Nàng có nên xin lỗi hắn chăng?

Chỉ cần nói rằng hôm đó chỉ là đùa giỡn, không cần để bụng.

Ài!

Mang theo nỗi lòng băn khoăn như vậy, Tô Oản cùng Sài thị đến tham gia hội đấu bảo. Hội tụ đầy những bảo vật hiếm có, cổ vật, độc bản, kỳ trân dị bảo đến từ hải ngoại, nhưng Tô Oản không hề có tâm trạng thưởng thức.

Nàng đang hóng chuyện.

Trong hội đấu bảo hôm nay có hai người đặc biệt. Một là đệ nhất mỹ nhân Kinh Thành - Tống Thi Âm, người còn lại là Quý Đại Nga - thiên kim của Trực học sĩ Xu Mật viện Quý đại nhân.

Hai vị danh nữ tài sắc nổi tiếng ở bên ngoài đang ngồi đoan chính, thanh tịnh uống trà, bề ngoài tưởng chừng như sóng yên biển lặng, nhưng thực chất lại ngầm chứa sóng gió.

“Nghe nói Quý đại nhân có ý định chiêu mộ Lục công tử làm nữ tế, gần đây Lục công tử thường xuyên lui tới Quý gia, ta nghĩ việc này tám chín phần sẽ thành.”

"Nhưng chẳng phải Lục công tử thích Tống Thi Âm sao?" Một vị quý nữ lén nhìn về phía Tống Thi Âm và Quý Đại Nga, khẽ nói: “Ta nghe nói, Lục công tử từng ở Giang Nguyệt hiên nói thẳng rằng cưới thê tử phải cưới đệ nhất mỹ nhân Kinh Thành.”

Tô Oản nâng chén trà, cúi đầu ngoan ngoãn ngồi một bên, lặng lẽ lắng nghe chuyện phiếm.

“Đó chẳng qua chỉ là lời nói trong cơn say, hơn nữa thời gian thay đổi, hiện tại đã khác xưa rồi. Quý đại nhân quyền cao chức trọng, nếu Lục công tử có thể trở thành nữ tế của Kỷ gia, thì con đường quan lộ sau này sẽ rộng mở.”

Tô Oản gật đầu, phân tích rất hợp lý. Lục An Tuần đầu óc tỉnh táo, làm sao có thể bị mê hoặc bởi vẻ bề ngoài?

Nghĩ đến đây, nàng âm thầm thở dài. Nàng vừa không có người cha quyền cao chức trọng, cũng không có dung nhan mỹ miều, lại còn mơ tưởng kéo Lục An Tuần vào trong lòng, chẳng trách Lục An Tuần không muốn để ý đến nàng.

“Ta thấy Lục công tử không phải là người dễ dàng khuất phục trước quyền thế, hơn nữa nếu xét về dung mạo, Quý tiểu thư cũng chẳng hề kém cạnh.”

“Đúng thế, Lục công tử sẽ chọn ai đây?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play