Sau khi trở về từ Tụ Hiền lâu, Tô Oản thề cả đời tuyệt giao với Lục An Tuần, không bao giờ qua lại với nhau nữa, đến cả Phú Quý chạy tới chỗ nàng kiếm manh cá cũng bị ép phải chọn đội.
“Ta hỏi ngươi, ngươi theo cha ngươi hay theo ta?”
“Meo…”
“Theo ta thì sẽ được ăn cá khô nhưng có một yêu cầu.” Tô Oản nghiêm khắc nói với nó: “Sau này không được trèo tường qua bên kia nữa, chỉ được ở bên này thôi, có biết chưa?”
“Meo meo…”
“Ngoan!” Tô Oản thỏa mãn xoa đầu nó: “Cha ngươi không phải người cha tốt, sau này ta nuôi ngươi.”
Nàng giận dỗi, ở miết trong nhà hết Tết Hàn Thực vắng lặng.
Qua Tết Hàn Thực, nhà nhà nghi ngút khói bếp, ba ngày liên tiếp ăn đồ ăn nguội, gần như ai cũng muốn ăn một bữa đã đời.
Tô gia cũng vậy, cùng ngày, Sài thị cho nhà bếp giết gà làm thịt vịt, bàn cơm trưa phong phú vô cùng.
Lão Tô nhịn cơn thèm gần chết, sau khi ăn ba chén cơm no nê, thấy cả ba nữ nhi không ai động đũa, hỏi: “Sao các con không ăn?”
Tô Anh đáp: “Nữ nhi không đói.”
Tô Linh thong thả gắp rau xanh: “Phụ thân, nữ nhi không thích ăn đồ dầu mỡ.”
Lão Tô lại hỏi Tô Oản: “Con thì sao?”
Tô Oản nở nụ cười trung thực: “Mẫu thân hao tâm tổn sức vì chuyện hôn nhân của nữ nhi, nữ nhi đâu thể ăn nhiều, mập lên sẽ phụ kỳ vọng của mẫu thân mất.”
Sài thị lại tỏ tường mọi chuyện, tính tình Tô Oản như nào chẳng lẽ bà lại không rõ? Rõ ràng là nàng trộm ăn đủ thứ đến phát ngán trong mấy ngày Tết Hàn Thực rồi.
Nhưng nói tới chuyện xem mắt, bà nghĩ tới một chuyện, bèn nói với Tô Oản: “Mai ta hẹn phu nhân Vương gia tới Đại Tướng Quốc Tự nghe thiền giảng, vừa hay Đại Tướng Quốc Tự đang có hội chùa, Oản Nhi đi cùng ta đi.”
Chỉ gọi Tô Oản theo mà không gọi ai khác, lại còn hẹn Vương phu nhân, mục đích của hành động này không cần nói cũng biết.
Tô Oản đau đầu, huých nhẹ nhị tỷ Tô Anh dưới gầm bàn, mong nàng ấy cho nàng chút ý kiến.
Tô Anh giương mắt, không buồn che giấu chút nào: “Làm gì?”
Tô Oản: …
“Mai con có việc gì sao?” Sài thị hỏi.
“Không có.” Tô Oản ngoan ngoãn trả lời: “Con gái nghe theo sắp xếp của nương.”
.
Hội chùa ở Kinh Thành nơi nào náo nhiệt nhất? Vậy phải kể đến Đại Tướng Quốc Tự.
Hội chùa được tổ chức mấy ngày liên tục, trụ trì của nhà chùa thiền giảng, còn cả tăng nhân đi cứu tế. Bên ngoài nhà chùa sẽ dựng lều làm nơi hát hí khúc, lều trà, hàng chè, gánh xiếc, cần gì đều có cả.
Khi xe ngựa của Tô gia tới nơi, Đại Tướng Quốc Tự đã ngựa xe như nước, rất náo nhiệt.
Sau khi Sài thị xuống xe ngựa, một chú tiểu dẫn bà đi tới phòng nghỉ ở hậu viện, trong phòng đã có phu nhân Vương gia chờ từ trước. Hai người như thể tỷ muội vừa quen đã thân, kéo tay nhau tỷ tỷ ngắn tỷ tỷ dài, trò chuyện cả buổi.
Tô Oản ngồi bên cạnh yên lặng uống trà, sau khi rót hai chén trà vào bụng thì có tỳ nữ tới bẩm báo nói trụ trì đã bắt đầu giảng, mời các phu nhân qua, thế là Vương phu nhân lại đi cùng Sài thị sóng vai đi ra.
Tất nhiên Tô Oản không cần đi, hôm nay nàng tới đây để ra mắt, nếu theo đúng quy trình, sau đó sẽ là dịp để nàng và Vương công tử ở riêng với nhau.
Quả nhiên, lúc đi Sài thị dặn dò: “Hẳn là Oản Nhi không thích nghe mấy thứ này đâu, con cứ đi dạo đi, lát nữa nghe giảng xong ta sẽ phái người tới báo cho con hay.”
“Vâng.” Tô Oản đáp.
Chờ Vương phu nhân và Sài thị đi rồi, nàng che miệng ngáp một cái, hôm nay đi sớm nên giờ nàng quả thực có hơi buồn ngủ.
Nàng cười hỏi tỳ nữ Vương gia ở lại đây: “Chúng ta đi dạo ở đâu thì được?”
Tỳ nữ đáp: “Mời Tô tứ cô nương đi theo ta.”
Tô Oản đi theo, nhưng chẳng biết Vương công tử có việc nên đến muộn hay thế nào mà nàng không đợi được hắn ta, ngược lại đúng trúng người nàng ghét.
Chính là Lục An Tuần.
“Sao ngươi lại ở đây?” Hắn hỏi.
Tô Oản tức giận đáp: “Sao ta không được ở đây?”
Lục An Tuần nhìn tỳ nữ lạ mặt đi theo sau nàng rồi lại nhìn trang phục nàng mặc hôm nay.
Đã thế lại còn thoa son điểm phấn…
Hắn chậc chậc hai tiếng, hiểu ra vấn đề.
“Đừng đợi nữa, Vương công tử không tới đâu.”
Tỳ nữ Vương gia kinh ngạc: “Vị công tử này, sao ngài biết công tử nhà ta sẽ không tới?”
Lục An Tuần liếc mắt nhìn tỳ nữ kia, dùng khẩu hình nói ba chữ.
Tỳ nữ kia biến sắc, xin lỗi Tô Oản: “Tô tứ cô nương, nô tỳ chợt nhớ ra còn có việc chưa bẩm báo với phu nhân, tạm thời không thể dạo hội chùa với ngài được.”
Dứt lời, nàng ấy vội vàng quay đi.
Tô Oản thắc mắc: “Ngươi nói gì với nàng thế?”
“Ngọc Hoa lâu.”
“...”
Vương công tử có đam mê thầm kín, người bên cạnh Vương phu nhân chắc chắn sẽ biết chuyện này. Vừa rồi Lục An Tuần chỉ nói có ba chữ như thế mà tỳ nữ kia trông có vẻ hoảng sợ đến vậy đủ hiểu chuyện xem mắt này của Vương công tử chắc chắn cũng là do bị phụ mẫu bức ép.
Không đến cũng hay, Tô Oản thở phào, trông Lục An Tuần cũng thuận mắt hơn chút.
“Lục An Tuần, ngươi cũng tới dạo hội chùa à?” Trông hắn đâu giống người rảnh rỗi như vậy đâu.
Tô Oản tỉ mỉ quan sát hắn lại thấy lúc này sắc mặt có chút ửng đỏ, rõ ràng trông giống uống rượu mà thành.
Nàng khinh bỉ hắn: “Lục An Tuần, ngươi uống rượu ở Đại Tướng Quốc Tự cơ à?”
“Ai nói với ngươi, ta uống rượu ở chùa?” Lục An Tuần giải thích: “Ta mới từ biệt viện của Quý đại nhân ra, đang định về nhà.”
Tô Oản hiểu ra, ngoài kia người người đều đang đồn Quý đại nhân, Trực học sĩ Xu Mật viện nhìn trúng Lục An Tuần, muốn hắn làm con rể. Mà ngày đó ở Tụ Hiền lâu, tiểu thư Quý gia còn đích thân đến tìm Lục An Tuần, hẳn nàng ấy cũng có ý với hắn.
Hôm kia hắn vừa nói không quen biết Quý tiểu thư, không ngờ giờ mới mấy ngày đã cấu kết với nhau, vui vẻ uống rượu giữa ban ngày ban mặt rồi.
Chẳng hiểu sao trong lòng Tô Oản bỗng chua chua, nhìn thấy Lục An Tuần lại càng thêm không thuận mắt nổi.
Nàng quay người trở về.
Lục An Tuần đuổi theo, đi bên cạnh nàng, cợt nhả hỏi: “Tô Oản, hôm nay xem mắt không thành nên người không vui à?”
“Con mắt nào của ngươi thấy ta không vui?”
“Nếu không thì người xụ mặt làm gì?”
“Ta cứ thế đấy, ngươi quản được à?”
Lúc này Lục An Tuần mới thu nụ cười lại: “Tô Oản, từ khi nào ngươi lại sa đọa thành như này rồi?”
“Ý gì?” Tô Oản dừng lại.
Lục An Tuần: “Sợ mình không gả đi được nên đồng tính cũng không tha?”
Tô Oản vốn đã hơi khó chịu, nghe hắn nói vậy, lửa giận bốc cháy ngùn ngụt.
“Ta tất nhiên không có giá bằng Lục đại quan nhân được, còn chưa đậu Tiến sĩ đã được lão gia nhà quyền quý chọn làm con rể, ngươi đắc ý lắm chứ gì?”
“Tô Oản.” Lục An Tuần trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi ăn phải pháo à?”
“Đúng, ta ăn phải pháo đấy.”
Nhìn bộ áo bào sáng màu lòe loẹt hắn đang mặc, Tô Oản lại càng thêm giận: “Ngươi muốn khoe khoang lắm chứ gì?”
“Ta khoe khoang cái gì?”
Tô Oản học theo giọng điệu của hắn, mỉa mai: “Ta vừa từ biệt viện của Quý đại nhân ra… Này không phải khoe khoang thì là gì?”
“Ngươi nhìn ngươi đi, bình thường cũng đâu thấy ngươi ăn vận chỉnh tề như này, sửa soạn đẹp như này không phải đi làm con rể thì đi đâu nữa?”
Lục An Tuần vốn đã không vui, nghe nàng nói vậy, tâm trạng bỗng tốt lên hẳn.
Hắn phất tay áo, ngẩng đầu ưỡn ngực đi lên trước, lắm lời: “Biết sao đây, trời sinh ta đẹp, người người đều mến…”
Tô Oản nghiêng đầu, lại nghe thấy hắn nói tiếp: “Về phần làm con rể hay không gì đó, người ngoài không rõ chẳng lẽ ngươi còn không rõ sao?”
“Ta rõ cái gì?”
“Lục An Tuần ta là ai? Phú quý không hoang, nghèo hèn không đổi, dù ông ấy có là nhà quyền quý gì đi nữa, ta không muốn thì chẳng ai miễn cưỡng được ta cả.”
Tô Oản nghe xong, cảm thấy hắn cũng có tiền đồ.
“Ngươi không muốn? Người ta là Quý đại nhân của Xu Mật viện đấy, vừa vào nhà quyền thế lại còn có nhạc phụ chính Tam phẩm rồi.”
Lục An Tuần liếc mắt: “Nông cạn!”
Vâng vâng vâng! Nàng nông cạn! Nàng dung tục!
Nếu hắn đã không muốn làm con rể gia tộc quyền quý thì dễ nói rồi, tâm trạng Tô Oản chợt tốt lên.
“Lục An Tuần.” Nàng đi tới dưới tán một cây hòe, nhân lúc xung quanh vắng lặng, thì thầm hỏi: “Tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ, không định cưới vợ đi à?”
Lục An Tuần nghiêm túc, đứng đắn nói: “Ngươi tưởng ta giống ngươi sao? Đại trượng phu chí tại thiên hạ, nghiệp chưa lập lấy gì thành gia?”
Ta thấy ngươi được đấy!
Tô Oản tiếp tục hỏi: “Vậy nếu có người muốn gả cho ngươi thì sao? Ngươi có cưới không?”
“Ai muốn gả cho ta?”
“Thì… biết đâu ngươi đỗ Trạng Nguyên, lúc đấy biết bao người muốn gả cho người kìa.”
“Các nàng muốn gả thì ta phải cưới à?”
“Có đạo lý.”
Tô Oản gật đầu, trong lòng nhanh chóng nhẩm xem mấy ngày nữa yết bảng, nếu Lục An Tuần đỗ cao thật, tới lúc đó đối thủ cạnh tranh của nàng lại nhiều lên.
Chọn ngày không bằng gặp ngày, thôi hôm nay nàng sẽ dứt khoát ngả bài với hắn.
Hai người nói chuyện cưới gả hồi lâu dưới tàng cây, Lục An Tuần mất kiên nhất.
“Sao ngươi lại chỉ nghĩ tới chuyện gả đi thế?”
“Ta không nghĩ tới chuyện gả đi thì nghĩ gì được? Nghĩ tới làm lão cô nương à?”
“...”
Lục An Tuần ngồi xuống, hờ hững bứt cọng cỏ, luận về lý tưởng: “Tô Oản, ngươi không có mục tiêu cuộc sống à?”
“Có mà, tìm một lang quân như ý, không lo ăn uống, sống yên bình nốt quãng đời còn lại.”
“...”
“Lục An Tuần, ngươi thì sao?”
Lục An Tuần gảy cọng cỏ đi: “Đại thần có chức vụ cao, che chở thiên hạ cơm no áo ấm.”
Có chí hướng!
Tô Oản gật đầu: “Vậy vừa hay, chúng ta có cùng mục tiêu cuộc sống đấy.”
Lục An Tuần: ?
“Chẳng lẽ không đúng à?” Tô Oản nói: “Ngươi muốn che chở thiên hạ bách tính thì che chở một người là ta cũng không tính là nhiều mà?”
Nàng tiếp tục nói: “Ta không ăn nhiều, cũng không kén ăn, có gì ăn đó cực dễ nuôi, không hám giàu, không lãng phí, không yếu ớt, không già mồm.”
“... Ý gì?”
“Muốn biết à…”
Tim Tô Oản đập dồn dập, ánh mắt như lang sói, lúc này nàng chỉ có một suy nghĩ xấu xa đó là bắt lấy Lục An Tuần!
Chợt nàng bổ nhào qua!
Đẩy Lục An Tuần ngã nhào xuống đất!
Sau đó cúi đầu…
Lát sau, nàng hài lòng đứng dậy: “Giờ ngươi đã hiểu rồi chứ.”
Lục An Tuần kinh ngạc!!
Hồi lâu sau, hắn đứng dậy sờ lên cánh môi ướt át, khuôn mặt nóng bừng, ửng đỏ như ráng chiều phía chân trời.
“Tô Oản!” Lục An Tuần không thể tưởng tượng nổ, không thể tin nổi, hằn học, dữ dằn nói: “Ngươi điên rồi à?”
“Ta rất tỉnh.” Tô Oản đáp: “Hai ta quen biết nhau như vậy, ngươi che chở thêm một người là ta không được à?”
“Như này mà nói thành cùng một chuyện được à?”
Tô Oản uy hiếp như thổ phỉ: “Dù sao bây giờ chúng ta cũng coi như đã tiếp xúc da thịt rồi, ngươi liệu đó mà làm đi.”
Cũng không biết do nàng run hay sợ hắn đổi ý, Tô Oản vừa nói dứt lời, lập tức đứng dậy bỏ chạy.
Để lại một mình Lục An Tuần vừa giận vừa xấu hổ muốn chết đứng đờ ra dưới tán cây hòe.