Sau khi cuộc diễu hành Trạng nguyên náo nhiệt kết thúc, cuộc đấu bảo vật cũng gần đến hồi kết. Hôm nay, Tô gia đã chiếm hết sự chú ý, các phu nhân khác cảm thấy chẳng còn hứng thú, nên buổi tiệc nhanh chóng tàn.
Tô Oản còn có việc, sau khi chào hỏi với Sài thị xong liền cùng tỳ nữ Vân Linh đến quán rượu Trường Phong.
Không bao lâu sau, Lục An Tuần đến như đã hẹn.
Hắn vẫn mặc áo Trạng nguyên, đầu đội mũ cánh chuồn kim hoa, môi đỏ răng trắng, thoạt nhìn như một công tử quý phái dịu dàng như ngọc.
Nhưng vị công tử dịu dàng này lại không đi theo lối thường, mà trèo cửa sổ vào phòng, cúi mình bước vào.
Tô Oản vừa định mở miệng nói chuyện thì thấy Lục An Tuần ra dấu “suỵt”.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng người: “Ơ? Vừa nãy ta còn thấy Lục huynh vào đây mà, sao lại không thấy ai?”
“Có lẽ ngươi nhìn nhầm rồi, Lục huynh xem xong bảng vàng đã về nhà rồi.”
“Chẳng lẽ ta nhìn nhầm thật?”
Người kia nghi ngờ một lúc, rồi cũng cùng người khác rời đi.
Lúc này, Lục An Tuần mới tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh Tô Oản: “Đợi lâu chưa?”
Tô Oản đánh giá trang phục đỏ của hắn một lúc: “Lục An Tuần, huynh mặc đồ đỏ trông cũng đẹp đấy chứ.”
“Thật sao?”
“Ừ, trông như tân lang vậy.”
“...”
Lục An Tuần lập tức cởi bỏ áo bào đỏ ra lộ ra áo xanh bên trong. Áo Trạng nguyên vốn chỉ là tạm thời mặc khi đứng trên Kim Loan điện, khoác lên áo gốc của mình, rồi đón thánh chỉ, dẫn tiến sĩ ra thành xem bảng.
Hiện giờ xem bảng xong rồi, áo bào đỏ cũng không cần phải mặc nữa.
Hắn cởi áo ra tùy ý vứt đi, nhưng bị Tô Oản chộp lấy.
“Làm gì vậy?” Lục An Tuần không hiểu.
“Đây là áo Trạng nguyên, cả đời chỉ có một lần, đừng vứt đi.” Tô Oản nói: “Để sau này ta giữ lại, để con cháu sau này ngưỡng mộ.”
“...”
Nàng nghĩ cũng xa thật.
Tô Oản đưa áo cho Vân Linh, Vân Linh nhanh chóng xếp gọn rồi ra ngoài.
Tô Oản hỏi nhỏ: “Huynh định xử lý Tiêu Nghị thế nào?”
Tiêu Nghị là phu quân của đại tỷ Tô Oản - Tô Nhàn. Trước đó, Lục An Tuần và Tô Oản hợp mưu muốn đối phó người này, giúp Tô Oản trút giận.
Cũng không phải Tô Oản giận gì, chỉ là nàng không muốn thấy kẻ bội bạc sống yên ổn. Tuy không thể đưa hắn ta ra pháp luật, nhưng làm hắn ta đau khổ chút cũng vui.
Lục An Tuần nói: “Ta đã cho người tìm hiểu, hôm nay Tiêu Nghị đang dùng bữa ở quán rượu đối diện.”
“Vậy chúng ta phải làm thế nào?”
“Không cần làm gì cả, chỉ cần xem thôi.”
“Xem?”
Lục An Tuần gật đầu: “Trước đây Tiêu Nghị phụ trách giám sát sửa chữa học phủ của triều đình, nhưng lại cấu kết với người của Công bộ tham ô tiền sửa chữa. Tòa nhà Thái học vì làm ăn gian dối mà sụp đổ, đè gãy chân một học tròsinh. Đây không phải chuyện nhỏ, nhưng Tiêu Nghị lại có mánh khóe tày trời để che giấu sự việc, đến nay vẫn bình yên vô sự.”
“Vậy huynh định làm gì?” Tô Oản hỏi.
Lục An Tuần vẫy tay với nàng: “Lại đây.”
Tô Oản nhìn hắn chết trân.
Bây giờ gan Lục An Tuần cũng lớn hơn, ngón tay dài nhẹ nhàng vẫy tiếp: “Muốn biết thì lại đây.”
Tô Oản nghiêm mặt, bước từng bước nhỏ lại: “Nói mau.”
Lục An Tuần nhìn chằm chằm vào ấm trà, ngẩng đầu.
“...”
Tô Oản hiểu ý, ân cần rót trà, rồi dùng hai tay dâng lên: “Lục đại gia, mời dùng trà.”
Lục An Tuần hài lòng, nhận trà uống cạn, rồi thì thầm vào tai nàng.
“Thật sao?”
“Ừ.” Lục An Tuần nói: “Một lát muội chờ xem kịch hay là được.”
Tô Oản liền ra khỏi cửa.
“Này, muội đi đâu?”
“Không thể để hắn yên như vậy.” Tô Oản xắn tay áo lên, khí thế hùng hổ.
Lục An Tuần kinh ngạc, đây là... đi đánh nhau?
Hắn vội đi theo nàng xuống lầu.
.
Hai người đến quán rượu đối diện, lén vào phòng riêng của Tiêu Nghị. Lúc này trong phòng chỉ còn một mình Tiêu Nghị.
Trên bàn đầy sơn hào hải vị, bát đĩa bừa bộn, mùi rượu lan tỏa.
Tiêu Nghị say khướt gục xuống bàn, không hề nhận ra trong phòng có người.
Tô Oản vào cửa, không biết kiếm được từ đâu ra một mảnh vải, trùm lên người hắn ta. Rồi mạnh mẽ kéo hắn ta ngã xuống đất.
Tiêu Nghị vẫn chưa tỉnh như cũ, nhưng lực đá vào người làm hắn ta mơ màng giãy giụa.
Tô Oản đá xong, lại đạp mạnh vào hạ bộ Tiêu Nghị. Hắn ta đau đớn r*n rỉ.
Lục An Tuần đứng bên nhìn đến mức trợn mắt há mồm, vô thức kẹp chặt đôi chân dài.
Hắn đã thấy Tô Oản nổi giận, nhưng chưa từng thấy nàng đánh người, không ngờ...
“Huynh đứng đó làm gì?” Tô Oản gọi Lục An Tuần: “Mau giúp ta, tốt nhất khiến hắn tàn phế luôn.”
Lục An Tuần không dám lơ là, lập tức tiến lại đá mạnh vào bụng Tiêu Nghị. Hắn ta đau đớn kêu không thành tiếng, cuộn người lại.
Cú đá này mạnh hơn mấy quyền khoa tay múa chân của Tô Oản nhiều. Hơn nữa Lục An Tuần rất giỏi trong việc đánh nhau, biết cách đánh vừa đau lại không để lại dấu vết.
Hắn thấy Tô Oản còn muốn đánh tiếp, vội kéo nàng lại: “Về thôi, không còn nhiều thời gian.”
Tô Oản còn chưa hết giận, đá thêm hai cú nữa rồi mới quay về quán rượu.
Sau khi về rồi, hai người đứng bên cửa sổ, nhìn qua cửa sổ hé mở sang phía đối diện để xem động tĩnh.
Không lâu sau, thật sự có vài người đến, một người khóc lóc thảm thiết trước cửa quán rượu, lớn tiếng: “Nhị gia nhà họ Tiêu tham ô, lừa dối quân thượng, hại huynh trưởng ta, không được chết yên ổn đâu!”
Động tĩnh này gây ra ầm ĩ không nhỏ, hơn nữa trong quán rượu đông người, chẳng mấy chốc đã tụ tập đông đảo dân chúng xem.
“Nhị gia nhà họ Tiêu tham ô, lừa dối quân thượng, hại huynh trưởng ta. Hắn không chết tử tế được đâu!” Người đó tiếp tục la lớn.
Trong khi đó, một số người biết chuyện bắt đầu giải thích nguyên do. Thực ra, gần đây, Thái học phủ bị sụp và làm người khác bị thương. Mà người chịu trách nhiệm tu sửa tòa nhà chính là Tiêu Nghị, ai mà không hiểu mưu đồ trong đó?
Đám đông chứng kiến tức giận: “Dám tham ô tiền tu sửa Thái học phủ, không sợ báo ứng sao?”
“Đường đường là Trung Dũng Hầu phủ cũng làm những chuyện mất thể diện như vậy. Uổng cho nhà hắn bên ngoài thì vẻ vang, bên trong đều toàn là dơ bẩn.”
Số người xem ngày càng đông, biết rằng Tiêu Nghị đang ở trong quán rượu, họ liền chỉ trỏ.
Tình hình ở đây đã khiến cho Khai Phong phủ chú ý. Không lâu sau, một nhóm nha dịch đến xem xét và đưa Tiêu Nghị đang say rượu ngã trên đất đi khỏi.
.
Không biết Tiêu Nghị tỉnh lại từ khi nào, chỉ biết là khi tỉnh dậy, hắn ta đã ngồi ở đại sảnh Khai Phong phủ.
Biểu cữu của hắn ta là Cung Cát An lo lắng đi đi lại lại, thấy Tiêu Nghị mở mắt: “Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi.”
Tiêu Nghị cử động, toàn thân đau nhức, hắn ta mơ màng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Cung Cát An giận dữ: “Xảy ra chuyện gì à? Có người tố cáo ngươi tham ô tiền sửa chữa, chứng cứ rõ ràng. Chuyện này... e là khó mà xong được.”
"Vật chứng, nhân chứng nào chứng minh điều đó chứ?" Tiêu Nghị giật mình.
Cung Cát An nói: “Có phải ngươi đã uống rượi với người của Công bộ không? Ngươi tự uống say không biết chuyện gì, tự tay ký tên lên kế ước chọn mua vật liệu - đây là vật chứng. Gia quyến của học trò bị thương lần trước tố cáo trước cửa quán rượu, đây là nhân chứng.”
“Tiêu Nghị.” Mặt của Cung Cát An đen lại: “May mà ta dẫn người đi kiểm tra. Nếu không, lúc này ngươi đã ở trong tù rồi.”
.
“Những việc hôm nay đều là do huynh lên kế hoạch?” Trên đường về, Tô Oản hỏi.
“Ta chỉ là hiệp trợ, giúp nghe ngóng tin tức thôi.” Lục An Tuần nói: “Sự việc xảy ra ở Thái Học phủ do Tiêu Nghị quản lý, ta biết không đơn giản. Sau đó nghe nói học sinh bị thương không có chỗ kêu oan, nên ta chủ động giúp một tay.”
“Đương nhiên, có lẽ lần này cũng chưa chắc có thể khiến Tiêu Nghị vào tù.”
“Tại sao?” Tô Oản hỏi.
“Muội quên rồi à? Thiếu doãn Khai Phong phủ là biểu cữu của hắn ta. Trung Dũng Hầu phủ chắc chắn sẽ để vụ án này rơi vào tay Cung Cát An, người nhà điều tra người nhà, muội nghĩ có thể thế nào?”
Tô Oản thất vọng: “Vậy chẳng phải chúng ta làm việc vô ích rồi sao?”
“Cũng không hoàn toàn.”
Lời vừa dứt, Tô Oản liền đấm một cái.
“Lục An Tuần, huynh có thể đừng úp mở, nói hết một lần có được không?”
Lục An Tuần xoa xoa vùng ngực bị nàng đấm ngứa ngáy, nói: “Năm nay các bộ báo cáo công tác, Tiêu Nghị đang tranh chức lang trung của Hộ bộ. Lần này tuy không khiến hắn ta vào tù, nhưng mất đi vị trí quan trọng cũng coi như tổn thất của hắn ta.”
Tô Oản hỏi: “Có thể mất sao?”
Lục An Tuần: “Còn phải xem diễn biến tiếp theo.”
“Diễn biến tiếp theo? Diễn biến gì?”
Hai người vừa đến cửa nhà, Tô Oản phát hiện ánh mắt Lục An Tuần nhìn nàng có hơi kỳ quái, nàng không hiểu gì sờ sờ mặt: “Huynh nhìn ta làm gì?”
“Tô Oản.” Lục An Tuần nghiêm túc nói: “Ta nói ra, muội đừng giận.”
Tô Oản gật đầu.
Lục An Tuần: “Lúc muội đánh Tiêu Nghị, ta nghĩ tới một loài động vật.”
Tô Oản mơ hồ cảm thấy câu sau sẽ chẳng phải là lời hay gì.
Quả nhiên, Lục An Tuần nói: “Hổ cái.”
“Lục - An - Tuần!” Tô Oản cố nén cơn giận.
Lục An Tuần đắc ý, lập tức vừa cười vừa chạy, chui tọt vào cổng Lâm gia.
.
Chuyện ở quán rượu, Tiêu Nghị đã phái người điều tra hai ngày mà không có kết quả gì.
Hắn ta và người của Công bộ dùng bữa xong, chỉ uống một chén đã say không biết trời đất, sau đó còn bị người khác ra sức đánh. Kẻ đứng sau ngoài việc muốn đưa hắn ta vào vòng pháp luật, dường như là có tư thù.
Tư thù gì đây?
Tiêu Nghị nhớ đến vết thương ở hông, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy người bên nhà thê tử mình rất đáng nghi.
Hôm đó, Tô Nhàn đang thưởng hương.
Nàng ấy ngồi trên ghế gỗ đàn hương vàng, trước mặt là lư hương nổi màu tím vàng, tay cầm cây nén nhẹ nhàng nén tro.
Chờ tro được nén phẳng, lại dùng ấn hương nhẹ phủ lên, dùng thìa bạc từ bình sứ múc bột trầm hương rải đều.
Mỗi ngày đốt một nén hương là thói quen của Tô Nhàn. Tô gia giàu có, trước đây khi còn ở nhà, nàng ấy đã thích thưởng hương, sau khi đến Trung Dũng Hầu phủ, thói quen này vẫn không thay đổi.
Lúc đầu, Tiêu Nghị còn khen ngợi thói quen tao nhã này của nàng ấy, sau đó dần dần cảm thấy nàng ấy vô vị.
Vô vị sao?
Tô Nhàn làm như vậy đã hơn mười năm. Mỗi động tác, mỗi bước đi, đều quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, ngày ngày như vậy, không hề thấy chán.
Chính nàng ấy cũng không biết có thú vị hay không, chỉ là tuân theo thói quen.
Một lát sau, tỳ nữ báo: “Phu nhân, nhị gia đã về.”
Gần đây Tiêu Nghị gây chút rắc rối, Tô Nhàn cũng biết, chỉ không biết hắn ta vội tìm mình để làm gì.
Tiêu Nghị vào cửa, thấy nàng ấy từ tốn dùng tay quạt hương, hắn ta thu lại thần sắc, nhẫn nại ngồi một bên chờ.
Đợi nàng ấy xong một nén hương, hắn ta mới mở miệng hỏi: “Gần đây nhị muội của nàng đang làm gì?”
Tô gia có bốn nữ nhi, trưởng nữ đoan trang, tam nữ dịu dàng, tứ nữ là một kẻ ngốc vô dụng, chỉ có nhị nữ là phản nghịch nhất. Nhị nữ Tô Anh xuất đầu lộ diện, hành y lâu năm, tính cách giống như nam nhi. Tiêu Nghị từng giao tiếp với nàng ấy vài lần, cảm thấy nàng ấy làm việc cương nghị, có lẽ lần này là Tô Anh vì giúp Tô Nhàn xả giận cũng nên.
Tô Nhàn dừng lại: “Phu quân hỏi vậy có ý gì?”
“Ý gì?” Tiêu Nghị nói: “Lần trước nàng về nhà, có phải đã nói với cha mẹ và các tỷ muội về chuyện của ta không?”
Tô Nhàn nghe vậy, tức đến run người. Thông minh như nàng ấy, há lại không biết hôm nay hắn ta đến hỏi tội gì?
Nàng ấy cười lạnh: “Chuyện chàng dám làm, ta cũng không dám nói. Nếu phu quân nghi ngờ nhị muội, chi bằng báo quan đi.”
Tiêu Nghị bị nghẹn lời. Hắn ta khó khăn lắm mới ra được khỏi Khai Phong phủ, nào dám lại đi báo quan, đương nhiên không thể.
Hắn ta tức giận trong lòng, nhưng hiện tại không thể chọc giận Tô Nhàn. Dù sao bụng của Uyển nương ngày càng lớn, đến lúc đó còn cần Tô Nhàn gật đầu cho nàng ta vào phủ.
Tiêu Nghị nhẫn nhịn, nói: “Xem nàng kìa, ta mới hỏi một câu, nàng liền tức giận như vậy làm gì?”
Tô Nhàn đè nén cảm giác chán ghét trong lòng, không muốn để ý đến hắn ta.
Tiêu Nghị cảm thấy không thú vị, sau khi nói mấy lời hay thì đứng dậy rời đi.
.
Ngày hưu mộc, người Tô gia dùng cơm trưa xong, tụ tập uống trà nói chuyện.
Bởi vì Tô gia định thân với Lâm gia, nên gần đây có nhiều việc phải làm. Chờ đến khi Sài thị giải quyết xong, bà ấy phát hiện đã lâu không gặp các nữ nhi.
“Thời gian gần đây các con bận gì vậy?” Bà ấy hỏi.
Tô Oản nhìn mặt nhị tỷ Tô Anh không biểu cảm, lại nhìn tam tỷ Tô Linh lạnh lùng. Nàng là người đầu tiên mở miệng.
“Nương, gần đây con gái bận xem sổ sách.”
“Ừm.” Sài thị hài lòng: “Vẫn là con ngoan nhất. Bây giờ hôn sự của con đã định, ta cũng yên tâm rồi. Hiện giờ chỉ đợi chọn ngày lành, sau đó ta với Lâm phu nhân sẽ bàn bạc với nhau. Tuổi các con cũng không còn nhỏ nữa, nên nhanh chóng định ngày cưới mới tốt.”
Tô Oản không có ý kiến gì, dù sao người mà nàng gả là Lục An Tuần, biết rõ gốc gác. Hiện tại thế nào sau này vẫn thế, không phải lo lắng.
“Hôn sự đã định, sau này ra ngoài ít thôi.” Sài thị nói: “Con ở nhà học quản lý gia đình với ta. Mặc dù Lục gia ít việc nhưng cũng cần để ý quản lý.”
Tô Oản ngoan ngoãn gật đầu: “Nữ nhi đã hiểu.”
Sài thị dặn dò xong tiểu nữ, quay sang nhìn nhị nữ Tô Anh. Bà ấy mở miệng, thấy không có gì để nói, lại ngậm miệng.
Cuối cùng, đến lượt Tô Linh.
“Nghe nói mấy ngày trước con ra ngoài?” Sài thị hỏi.
Tô Linh ngẩng lên: “Nương, nữ nhi có một bức tranh bị hỏng, phải đem đi sửa.”
“Đi đâu sửa?”
“Hiệu sách Mặc Uyên ở phố Nam.”
Sài thị trầm ngâm, khuyên nhủ: “Đừng trách ta gò bó con, chỉ là hôn sự của con với Dương gia sắp đến lúc rồi, không thể có sai sót. Ta là vì tốt cho con, sau này con sẽ hiểu.”
Tô Linh không nói gì.
Tô Oản lén nhìn Tô Linh, cũng không nói gì.
Nói đến đây, bầu không khí trở nên hơi sượng sùng. Sài thị có ý định làm hòa với con gái thứ ba, nên lại nói thêm: “Nếu có việc quan trọng, có thể bàn bạc với ta, ta không phải là người không hiểu lý lẽ.”
“Con biết rồi ạ.” Tô Linh đáp.
Bầu không khí căng thẳng vẫn không giảm bớt.
Sau một lúc suy nghĩ, Sài thị nói: “Thôi, các con về đi, ta mệt rồi.”
“Vâng.” Ba người đứng dậy cùng lúc, cúi chào, rồi rời khỏi chính viện.
Chờ ra đến cửa, Tô Oản hỏi Tô Anh: “Nhị tỷ đến y quán à?”
Tô Anh làm việc ở một y quán. Nàng ấy sống đơn giản lại phóng khoáng, ngoài việc đến Tiên Nhân lâu đánh bạc, thời gian còn lại đều ở y quán.
“Lão thái quân của Thừa Ân Hầu phủ bị đau đầu. Thuốc lần trước uống hết rồi, ta đi bốc lại một thang.” Tô Anh nói xong, tự rời đi.
Đến ngã rẽ, Tô Oản nói lời tạm biệt với Tô Linh: “Tam tỷ, ta đi trước...”
“Tiểu muội sẽ giữ bí mật giúp ta chứ?” Tô Linh mở miệng.
“Đương nhiên.” Tô Oản gật đầu, nghĩ một lát rồi hỏi: “Tam tỷ vẫn nghĩ đến người đó?”
“Không nghĩ nữa.” Tô Linh cười tự giễu: “Ta coi như huynh ấy đã chết rồi.”
“Vậy... bức tranh đó có sửa không?”
Tô Linh lắc đầu: “Tranh bị người khác làm bẩn, có lẽ đây là ý trời. Giữ không được thì không cần cố giữ nữa.”
“Tam tỷ thật sự nghĩ thông suốt rồi ư?”
“Nếu không nghĩ thông suốt, thì những ngày tháng này làm sao sống nổi?” Tô Linh cười buồn: “Muội nói đúng, ta vẫn còn trẻ mà.”
Tô Oản thở dài.
Đều tại chữ “tình” cả. Nếu ở thời đại của nàng, nam nữ yêu đương tự do, chia tay rồi có người mới. Nhưng ở đây khác, động tình là động mệnh.
Về đến Tiển Thu viện, Tô Oản cùng Tang Thậm phơi hoa tử đằng. Mấy ngày trước nàng thấy hoa tử đằng nở đẹp, nghĩ hái ít phơi khô. Hoa tử đằng phơi khô mùi vị rất ngon, hầm với thịt kho còn ngon hơn rau khô.
Tang Thậm hái hai giỏ đầy, hai người phơi rất lâu.
Phơi xong hoa tử đằng, Tô Oản ngủ một giấc trưa. Khi tỉnh dậy, nghe nói Lục An Tuần đã về.
.
Sau khi Lục An Tuần đỗ Trạng nguyên, mỗi ngày đều bận rộn tham gia các buổi tiệc. Có khi là tiệc ở tư gia, có khi là tiệc do quan phủ tổ chức cho các tiến sĩ.
Nói chung, Tô Oản đã không gặp hắn gần năm ngày.
Lúc này hắn đang ngồi trên tường, mặc áo bào màu đỏ tía, trên đầu cài một đóa hoa hải đường tươi.
Tô Oản nhìn kỹ, ngạc nhiên hỏi: “Lục An Tuần, sao huynh lại mặc thế này?”
Lục An Tuần không tự nhiên: “Không phải muội nói ta mặc đồ đỏ đẹp sao?”
Hắn thấy màu đỏ của áo Trạng nguyên quá tươi, liền bảo tú nương may áo màu đỏ tía.
“Ồ.” Tô Oản gật đầu: “Huynh thế này càng giống tân lang.”
“...” Lục An Tuần hỏi: “Muội tìm ta có việc gì?”
Tô Oản vốn muốn hỏi chuyện của Tiêu Nghị, nhưng lúc này ánh mặt trời rực rỡ, thiếu niên xán lạn cài hoa đỏ.
Nàng thong thả nói: “Hỏi huynh chuyện này.”
“Chuyện gì?”
Tô Oản cười hì hì: “Quan trạng nguyên, khi nào huynh định cưới ta?”
Lục An Tuần liền quay đầu bước đi.