Lục An Tuần mặt không cảm xúc nhận lấy Phú Quý.
Tô Oản hỏi: "Hai ngày nay huynh đã đi đâu thế? Huynh không ở đây, gã sai vặt không để ý, Phú Quý bị bệnh huynh có biết không?"
Lục An Tuần vuốt Phú Quý hai cái rồi nâng đầu nó lên: "Bị bệnh rồi à?"
"Bây giờ khỏi rồi, ta mời nhị tỷ phối một thang thuốc cho nó rồi."
"Nhị tỷ của muội còn biết xem bệnh cho mèo?"
"Nhị tỷ của ta nói có lẽ là trúng phong hàn, uống một thang thuốc là khỏi rồi."
Lục An Tuần gật đầu: "Ta đoán là tiếp theo đây sẽ rất bận."
Tô Oản hỏi: "Bận cái gì?"
"Cái đó. . . . ." Lục An Tuần dùng một tay gãi trán: "Ta muốn vào Hàn Lâm viện."
Ồ, hiểu rồi, hắn cũng muốn đi quan hệ.
Lục An Tuần nói: "Ta nói ý tưởng với ân sư rồi, ông ấy rất ủng hộ, mấy ngày này sẽ theo ân sư hỏi thăm các triều thần."
Ân sư của Lục An Tuần chính là Cừu lão tiên sinh của Thái Học.
Tô Oản vẫn là lần đầu tiên nghe thấy hắn nói nghiêm túc như vậy, với tính cách của Lục An Tuần thì có lẽ hắn lười đi làm những việc này. Từ trước đến nay hắn làm gì cũng đều dựa vào bản lĩnh của mình đi giành lấy, xưa nay đều coi rẻ việc dựa vào quan hệ.
Nàng tò mò hỏi: "Không phải trước đây huynh không để ý sao?"
Lục An Tuần: "Đó là trước kia."
"Vì sao bây giờ lại để ý?"
"Bởi vì..." Lục An Tuần tức giận: "Ta phải nuôi Phú Quý, còn phải nuôi cả muội, tất nhiên phải cố gắng chút."
Tô Oản lập tức cảm thấy ngọt ngào trong lòng, đột nhiên muốn yêu đương với Lục An Tuần.
Nàng hỏi: "Lục An Tuần, huynh đã từng yêu đương chưa?"
"Cái gì?"
Tô Oản cảm thấy mình bị ngu rồi, mười tám năm nay Lục An Tuần đến cả tay của nữ nhân còn chưa từng chạm vào, không, là đến cả cô nương mình thích cũng không có, yêu đương cái gì được chứ.
Nàng đổi một cách hỏi khác: "Lục An Tuần, huynh có muốn yêu đương không?"
"Yêu đương là gì?"
"Chính là..." Tô Oản suy nghĩ một chút, tận lực giải thích chuẩn xác: "Chính là yêu đương với nữ tử, cùng nhau làm chuyện vui vẻ hoặc làm chuyện thân mật."
"Lục An Tuần." Nàng nghiêng đầu, có mấy phần mong đợi hỏi: "Huynh có muốn hay không?"
Một khắc sau, có vật gì đó không ngừng kêu trước cửa, Tô Oản nhắm mắt lại theo bản năng.
Giơ tay lên sờ, lông xù, ấm áp.
"Miao. . ." Là Phú Quý.
Tô Oản gạt Phú Quý ra, chỉ thấy tai của Lục An Tuần đỏ lên, sắc mặt phức tạp.
Ngượng ngùng, khó hiểu, kinh ngạc...
"Tô Oản, rốt cuộc muội ăn gì để lớn lên vậy?"
"Rất, rất nhiều."
Lục An Tuần hung dữ nói: "Sau này không được nói những lời như vậy nữa!"
"Ồ."
Không nói thì không nói mà, Tiểu công chúa xấu hổ cũng rất đáng yêu nữa.
.
Sau khi hai nhà bàn bạc nhiều ngày, cuối cùng đã định ngày thành lành để Tô Oản và Lục An Tuần thành thân là vào tháng ba năm sau.
Vốn dĩ muốn tổ chức sớm hơn một chút, dù sao thì tuổi tác của Tô Oản và Lục An Tuần đều không còn nhỏ nữa rồi. Nhưng Lâm gia đi chùa xin chỉ lối, nói rằng vận mệnh năm nay của Lục An Tuần quá vượng, nếu như còn đón hỷ sự nữa thì sẽ thành tốt quá hóa dở, cho nên chỉ đành lùi lại vào tháng ba năm sau.
Ngày lành đã định, Sài thị cũng bận rộn hơn, không bao lâu nữa là đến ngày thành hôn của nữ nhi thứ ba Tô Linh rồi, đợi hôn sự của nữ nhi thứ ba tổ chức xong thì sẽ đón năm mới, ngay sau năm mới thì chính là Tô Oản.
Bà ấy bắt đầu bận rộn đến mức chân không chạm đất. Triều đại này thịnh hành hậu giá tri phong*, thứ đầu tiên trong đó chính là đồ cưới. Có điều Tô gia giàu có, Sài thị đã chuẩn bị sẵn cho các nữ nhi của mình rồi, hiện giờ chỉ cần hợp quy tắc nữa là được. Nhưng đồ dùng, đồ trong nhà đều phải mua mới, vải vóc, chăn nệm, y phục mới cũng phải mời tú nương làm gấp.
*Cụm từ "厚嫁之风" ám chỉ trào lưu cưới dày đặc, nơi mà tiền cưới được coi là quan trọng và được dành nhiều sự chú ý.
Hôm quyết định ngày lành này cũng đúng lúc là sinh thần của Sài thị. Mỗi năm sinh thần Sài thị, Tô gia đều sẽ làm hai bàn tiệc mời thân hữu.
Năm nay dứt khoát làm năm bàn, kể cả Lâm gia, láng giềng, bằng hữu thân thích cũng mời tới. Bề mặt thì là ăn mừng sinh thần của Sài thị, nhưng trên thực tế lại là mượn việc sinh thần để chúc mừng hôn sự giữa Lâm gia và Tô gia.
Yến tiệc được định vào lúc chạng vạng tối, Lâm phu nhân dẫn Lục An Tuần tới trước để giúp đỡ
Lục An Tuần giống Tô Oản, ở trước mặt trưởng bối đều sẽ khoe tài, bình thường Tô Oản gọi hắn làm chút việc, hắn lại qua quýt cho xong chuyện như bị bỏng tay vậy. Thế nhưng đến chỗ của lão Tô lại cần cù giống y như ong mật ấy.
Lão Tô bảo hắn chuyển tranh chữ và chậu cây ở trong các lầu xuống, hắn không chỉ chuyển xuống mà con dùng chổi lông gà quét sạch bụi một lượt, cuối cùng còn quy củ đi theo sau lão Tô nghe ông ấy sai bảo.
Tô Oản nằm ở trên ghế xích đu ăn quả sơn trà, nghe tỳ nữ nói thì chậc chậc khinh bỉ.
Chạng vạng tối, khách nhân đến đủ, Tô Oản dẫn tỳ nữ đi tới chính viện.
Năm bàn tiệc, hai bàn nữ quyến, hai bàn cho nam tử, một bàn toàn trẻ con ngồi. Trong đó, nữ quyến ở trong phòng khách, dùng bình phong chạm hoa ngăn cách. Bàn tiệc của nam tử thì ở trong sân, ở gần với mấy đứa trẻ.
Tô Oản đi từ hành lang vào huyền quan, tiến vào phòng khách đã nhìn thấy khách khứa đã ngồi xuống rồi. Đều là hàng xóm láng giềng, thân thích cùng với phu nhân thế gia mà phụ mẫu qua lại thân thiết mà nàng biết.
Tô Nhàn cũng dẫn Mân ca nhi trở lại, chỉ có điều lần này trở lại chỉ có hai mẹ con, chuyện lớn như vậy mà Tiêu Nghị lại không trở cùng nàng ấy.
Trông có chút cô đơn.
Tô Oản vào phòng chào hỏi các trưởng bối xong thì ngồi thẳng xuống bên cạnh Tô Nhàn.
"Đại tỷ." Nàng lặng lẽ hỏi: "Dạo này vẫn ổn chứ?"
Tô Nhàn biết rõ nàng là chỉ cái gì, chuyện Tiêu Nghị nuôi ngoại thất mọi người đều biết, sau này trong nhà cũng viết thư hỏi thăm. Chỉ có điều, chuyện trong phủ Trung Dũng Hầu như một đống bùn nát, nàng ấy lõm sâu vào trong rồi khó mà thoát thân được, sao có thể để cả nhà mẫu thân cũng bị kéo vào được.
"Rất tốt, tiểu muội không cần lo lắng." Nàng ấy nói.
Tô Oản than thầm, đại tỷ của nàng chính là như vậy. Đều nói trưởng tỷ như mẫu thân, Tô Nhàn đối với ba người muội muội các nàng, có một nửa phong phạm của mẫu thân, chuyện gì cũng đều chăm sóc bọn họ không muốn liên lụy chút nào.
Lúc này, cũng không biết người nào trong phòng khách nó tới hôn sự của Tô Oản và Lục An Tuần khiến cho bầu không khí náo nhiệt cả lên.
"Ta cũng coi như là người nhìn Tứ cô nương từ nhỏ tới lớn, biết nàng là một người có phúc, ngươi xem, hôm nay không phải ứng nghiệm rồi sao?"
Những người khác phụ họa: "Đúng thật, không nói Tứ cô nương, An Tuân cũng như vậy, hai đứa trẻ này cùng nhau lớn lên trên một con phố, tuổi tác ngang nhau, lúc trước cũng không nghĩ tới sẽ có duyên phận như thế này. Hiện giờ nhìn như vậy, đúng thật là có tướng lang tài nữ mạo*."
*Trai tài gái sắc
Các phu nhân vừa nói, ánh mắt thi thoảng lại nhìn sang trêu ghẹo. Tô Oản ngồi ngay ngắn không lên tiếng, dáng vẻ ngoan ngoãn.
Trùng hợp là lúc này Lục An Tuần bê đồ đi qua cửa sổ, Tô Oản như có cảm giác mà liếc mắt qua nhìn một cái.
Chỉ thấy Lục An Tuần cười như không cười, dáng vẻ như “Ta yên lặng nhìn muội giả vờ”.
Tô Oản âm thầm trừng hắn: Như nhau cả thôi.
Sự thật đúng là như vậy.
Một khắc trước Lục An Tuần còn cười nhạo Tô Oản, sau đó lúc khai tiệc, Lục An Tuần giả bộ còn nghiêm túc hơn cả Tô Oản.
Trưởng bối rót rượu, hắn vội vàng đứng dậy dùng hai tay đỡ lấy, dáng vẻ “thật thà chất phác” uống một hơi cạn sạch.
Lão Tô cười: "Lục hiền chất không cần như vậy, nhấp một hớp là được, tránh bị say."
"Dạ dạ dạ." Kết quả, ly tiếp theo lại “thật thà” uống hết.
Còn luôn luôn khiêm tốn đáp lại "Nào có nào có, ngài quá khen", "Vãn bối không dám nhận, ngài khen lầm rồi" vân vân.
Tô Oản nhìn xuyên qua tấm bình phong, nheo mắt nhìn Lục An Tuần thành thạo khoe tài, khóe miệng giật giật.
.
Đêm đó, sau khi gia yến giải tán, Tô Nhàn ngồi lại một lúc.
Sài thị ở bên ngoài tiễn khách, bốn tỷ muội Tô gia ngồi trong phòng khách, ánh nến nổ tí tách, màn đêm có chút ngột ngạt.
Một lát sau, Tô Nhàn mở miệng: "Tiểu muội có được nhân duyên tốt, đại tỷ vui mừng cho muội. Lục công tử là một người tốt, hơn nữa lại biết trân trọng."
Tô Oản gật đầu, dĩ nhiên là nàng cũng biết con người Lục An Tuần không tệ, nếu không cũng sẽ không đánh chủ ý lên hắn.
Im lặng một lúc, Tô Anh mở miệng: "Đại tỷ có dự tính gì không?"
Đây là chuyện mà mấy tỷ muội Tô gia quan tâm nhất, Tô Oản, Tô Linh tất cả đều nhìn về phía Tô Nhàn.
"Nghe nói phụ nhân kia đã mang thai sáu tháng, lúc này hạ thủ sợ rằng không còn kịp nữa."
Tất cả đều biết "Hạ thủ" là chỉ cái gì. Nếu như không muốn đón ngoại thất vào trong phủ, vậy thì lặng lẽ diệt trừ đứa bé. Nhưng hiện giờ đã sáu tháng rồi, hơn nữa không nói đứa trẻ đã thành hình, mà cũng rất dễ xảy ra mạng người.
Tô Nhàn có mấy phần đùa cợt: "Hắn ta giấu chuyện này rất kỹ, lúc ta biết được, phụ nhân kia đã mang thai được bốn tháng rồi. Có điều, cho dù nàng ta có mang thai thì ta cũng sẽ không ra tay với đứa bé trong bụng nàng ta, đây là nguyên tắc của ta."
Không thể không nói, Tô Nhàn xứng đáng là kiểu quý nữ điển hình. Nàng kiêu ngạo, nhưng cũng hiền lành. Khí chất và giáo dưỡng đã ăn sâu vào xương tủy. Năm đó trên cung yến, Tấn Thái phi đã khen Tô Nhàn đoan trang hiền thục ngay trước mặt mọi người, khiến danh tiếng của Tô Nhàn vang xa.
Cũng đang bởi vì như vậy, phủ Trung Dũng Hầu vội vàng đi cầu cưới. Nhưng hiện giờ mới có hơn bốn năm, thật là... Châm chọc biết bao.
"Đại tỷ." Lúc này, Tô Oản mở miệng: "Tỷ chưa từng nghĩ tới việc hòa ly à?"
"Hòa ly?" Tô Nhàn mờ mịt lẩm bẩm: "Nào có dễ như vậy?"
Đâu có dễ như thế?
Đó là phủ Trung Dũng Hầu, cũng không phải là gia đình bình thường, nhấc một tay là động tới toàn thân*. Không chỉ liên lụy Tô gia, có lẽ sẽ còn tổn hại tới càng nhiều lợi ích khác hơn.
*Cụm từ "牵一发动全身" ám chỉ rằng hành động của họ có thể gây ra một làn sóng lớn hoặc có ảnh hưởng rộng rãi đến toàn bộ gia đình hay cộng đồng.
Quan trọng hơn chính là...
Tô Nhàn vẻ mặt chút tịch mịch, yếu ớt thở dài.
.
Bên này, Tiêu Nghị đi ra khỏi viện của Uyển nương đã là đêm khuya.
"Nhị gia." Gã sai vặt bẩm báo: "Phu nhân vẫn còn ở Tô gia, có cần đi đón không ạ?"
Tiêu Nghị khé xùy một tiếng, hoàn toàn không có ý muốn đi đón.
Bởi vì tai tiếng hắn ta nuôi ngoại thất bị tung ra, Hầu phu nhân bức bách nàng ta mà đối với Tô Nhàn rất tốt, ít nhiều gì cũng phải làm ra vẻ cho Tô gia xem. Ban đầu Tiêu Nghị đồng ý, nhưng quay đầu lại dần dần tra được vài chuyện xong thì đến cả làm ra vẻ cũng không muốn làm nữa.
Hắn ta bị đánh ở tửu lâu, còn có chuyện sau đó tiền phu của Uyển nương cáo trạng lên quan phủ, từng chuyện từng chuyện đều có liên quan tới Lục An Tuần. Một tên vắt mũi chưa sạch, trúng trạng nguyên đã quên mất mình được mấy cân mấy lượng, vậy mà lại dám ra mặt cho Tô gia.
"Lục An Tuần!" Tiêu Nghị nghiến răng nghiến lợi phun ra cái tên này.
Người này hại hắn ta mất trắng chức quan béo bở đã tới tay, nếu không tặng lại một hai há chẳng phải là thất lễ rồi sao.
Nghĩ đến chuyện này, hắn ta thấp giọng hỏi: "Mọi chuyện đều sắp xếp xong rồi chứ?"
Gã sai vặt trả lời: "Sắp xếp xong xuôi rồi, chỉ chờ Nhị gia hạ lệnh là sẽ hành động."
Tiêu Nghị gật đầu, nhấc chân bước vào xe ngựa.
.
Cuối tháng tư, các buổi tụ họp của các tiến sĩ lão gia cũng dần ít đi.
Nguyên nhân là vì không có hắn ta, Lại bộ đã xác định sắp xếp đối với những người này rồi. Trước tiên là người được cử đi nơi khác, sau khi có được quan văn thư thì đã thu dọn hành lý rời Kinh đi nhậm chức. Mà những người vẫn ở lại Kinh Thành, chủ yếu là những người đảm nhận các chức vụ nhỏ trong Kinh Thành.
Có điều, cho dù ở lại Kinh Thành nhận chức quan nhỏ cũng tốt hơn phải đi tới những nơi khác, dù sao thì cũng là dưới chân Thiên tử, gần triều đình, thuận tiện tăng chức. Cho nên, những tiến sĩ được ở lại đều mừng thầm trong lòng.
Trong này, Lục An Tuần và Đỗ Văn Khanh cũng được lưu lại.
Nhưng mà trừ những chức vụ nhỏ thì còn có một chức vụ béo bở thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, đó chính là học sĩ Hàn Lâm viện.
Số lượng học sĩ của Hàn Lâm viện có sáu người, người đầu tiên thăng chức tới nơi khác, cho nên đã trống một vị trí, đúng lúc lại gặp tiến sĩ ra lò, cho nên, chức vị này trở thành miếng thịt béo bở ai ai cũng thèm thuồng.
Có điều có tin đồn nói rằng, Lại bộ đang xem xét lựa chọn người bù vào vị trí còn thiếu, Trạng nguyên lang Lục An Tuần và Thám hoa lang Chu Tú đều ở trong đó.
Tin tức này Lão Tô cũng nghe nói nên cũng âm thầm vui vẻ, cũng âm thầm mong đợi.
"Nếu là Lục hiền chất có thể vào Hàn Lâm, ngày sau nhất định sẽ được làm tể tướng." Ông ấy nói.
Sài thị cũng rất có lòng tin: "Thằng bé là Hội nguyên, lại là Trạng nguyên mà Thánh thượng bổ nhiệm, tài học được mọi người nhìn trúng, nếu không phải thằng bé, vậy thì người nào có thể đảm nhiệm được?"
"Y! Lời này của phu nhân sai rồi." Lão Tô nói: "Lại bộ trao chức, không chỉ nhìn mỗi tài học, mà là cân nhắc nhiều mặt.”
Sài thị vừa nghe xong, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Lão gia, ông có cách nào hỗ trợ không?"
Lão Tô lắc đầu: "Nếu là chức vụ nhỏ thì ta còn có thể giúp được đôi chút, nhưng học sĩ của Hàn Lâm là cận thần của Thiên tử, ta nào dám chen vào? Không phải người của nội các cùng với Xu Mật viện thì không thể đâu."
"Có điều, với bản lĩnh của Lục hiền điệt, không cần suy nghĩ tới hướng đó, có lẽ cũng có thể đảm nhiệm được."
Ý của lời này, chính là mười phần chắc chín.
Nhưng thế mà không bao lâu sau, trong này lại xảy ra sự cố.
Ngày hôm đó, Tô Oản đang ướp dương xỉ khô thì lại nghe tỳ nữ Vân Linh vội vả tới bẩm báo nói, Lục An Tuần đánh người ở Quỳnh Lâm Uyển, chuyện náo rất lớn.
"Vì sao đánh người?" Tô Oản không hiểu, mặc dù Lục An Tuần thích hành hiệp trượng nghĩa nhưng không phải người xung động không não.
"Không biết." Vân Linh nói: "Lục cô gia bị bắt vào phủ Khai Phong, lão gia cùng Lâm đại nhân cùng nhau đi tới đó rồi."