Tô Oản không có tâm trạng để ý đến hắn, nàng xoay người đứng dưới gốc cây quạt gió.

Dù đã quen với thế đạo nam tôn nữ ti, thê thiếp thành đàn, nhưng khi chuyện xảy ra với người thân của mình, nàng vẫn cảm thấy buồn.

Nàng vẫn nhớ khi Tiêu gia đến cầu hôn Tô Nhàn. Tiêu Nghị vẫn còn mang dáng vẻ thanh niên khờ khạo. Lúc hắn ta nhìn thấy đại tỷ của nàng thì lập tức ngượng ngùng. Để nói chuyện với tỷ ấy, hắn ta lén mang đồ ăn vặt dỗ dành các nàng. 

Khi hai người họ thành thân, cũng nghe nói Tiêu Nghị đã thề trong nhà chính của Tô gia. Hắn ta nói nhất định sẽ kính trọng yêu thương Tô Nhàn, suốt đời không thay lòng. Lúc đó, Tô Nhàn vừa khóc vừa cười, người vốn đoan trang điềm tĩnh cũng bị tình cảm chân thành của Tiêu Nghị làm cảm động đến không thể kiềm chế.

Thế nhưng, sau ba, năm năm cưới nhau, mọi chuyện đã đổi khác, Tiêu Nghị không chỉ ngủ với nha hoàn trong nhà, mà còn lén lút tằng tịu với nữ nhân đã có phu quân ở bên ngoài. 

Nhưng đại tỷ của nàng có thể làm gì đây? Một nam nhân đã thay lòng giống như con chó đã thoát khỏi dây thừng, dù có đuổi thế nào cũng không bắt lại được.

Tô Oản cười khẩy, cảm thấy thật mỉa mai. 

Lục An Tuần không biết từ lúc nào đã đến sau lưng, hỏi nhỏ: “Muội có muốn giúp đại tỷ muội xả giận không?”

“Làm thế nào?” 

Lục An Tuần ghé sát, thì thầm vào tai nàng.

“Như vậy không tốt đâu...” Tô Oản nghe xong, xoa xoa tay: “Chúng ta là người văn minh mà.” 

.

Bên này, Tô Nhàn trở về phủ, lại được biết phu quân của mình là Tiêu Nghị vẫn chưa về.

Tỳ nữ biết rõ trong lòng, giận dữ: “Phu nhân, có cần sai người đi mời không?”

Tô Nhàn nhìn đồng hồ, đã là giờ Hợi, biểu cảm châm biếm: “Không cần đâu, giờ này còn mời về được sao?”

Sau khi dỗ nhi tử ngủ, Tô Nhàn ngồi một mình trước gương tẩy trang, trong gương phản chiếu một nữ nhân xinh đẹp.

Thế nhưng mặc dù xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng lại chẳng có sức sống, giống như một chiếc bình hoa cổ tinh xảo, được đặt trong lầu các xa hoa.

Từ khi nào nàng ấy lại biến bản thân mình thành ra thế này?

Tô Nhàn nhớ lại lời Tô Oản nói trước khi rời nhà: “Chúng ta là người một nhà. Nếu có chuyện không cần phải gánh chịu một mình.”

Nàng ấy cười nhạt.

Trên đời này ai có thể giúp nàng ấy gánh chịu đây? Mỗi người đều có con đường riêng, đã chọn rồi thì chỉ có thể tự chịu khổ.

Không phải nàng ấy không muốn kể cho cha mẹ và tỷ muội nghe, mà là... gia đình nàng ấy yếu thế, dù có nói cũng có ích gì? Chỉ làm cha mẹ và tỷ muội thêm phiền lòng mà thôi.

.

Trước đây, Sài thị kết giao được với hai vị phu nhân cũng khá hợp tính tình, thế nên hội đấu bảo vật lần này lại mời bà ấy tham gia.

Bà ấy vốn không hứng thú với những hoạt động này, nhưng gần đây Tô Oản và Lục An Tuần đính hôn khiến bà ấy hãnh diện. Vì muốn được nở mày nở mặt, bà ấy quyết định đưa Tô Oản đi cùng. 

Để những người khinh thường con gái bà ấy nhìn thấy, con gái bà ấy là người được Lục Hội Nguyên đích thân cầu hôn.

Tô Oản không còn cách nào khác, đành phải thu dọn rồi cùng Sài thị ra ngoài.

Trùng hợp lần này hội đấu bảo vật trùng với lễ hội tắm Phật. Các phu nhân vốn lấy cớ cúng Phật tổ để khoe khoang của cải nên đã nhân cơ hội tổ chức lớn. 

Hí lâu lớn nhất thành Đông Kinh - Dương Xuân lâu được nhóm phu nhân giàu có bao trọn. Các phu nhân tiểu thư uống trà, nghe nhạc, thưởng thức bảo vật, thỉnh thoảng bàn luận chuyện nhà người khác. 

Tất nhiên, lần này không thể thiếu đề tài về Tô Oản. Thấy Sài thị dẫn Tô Oản đến, ánh mắt mọi người nhìn họ hoặc là ghen tị, hoặc là ngưỡng mộ.

Cách ăn vận của Tô Oản hôm nay khác hẳn mọi ngày. Bình thường nàng luôn xuất hiện khiêm tốn trong mọi hoàn cảnh. Nhưng hôm nay, trước khi ra ngoài, Sài thị lại kiên quyết bắt nàng mặc bộ y phục mới may vài ngày trước. 

Một chiếc váy hoa nhài bó ngực nhiều lớp, áo khoác ngoài màu khói tím, bên hông thắt nơ đỏ, tôn lên vòng eo thon thả mềm mại. Một chiếc khăn lụa phi bạch màu bách hợp quàng trên tay, phần đuôi khăn như thác nước rơi xuống, đem lại một chút khí chất thần tiên. 

Khi nàng di chuyển, vạt váy uyển chuyển, nút kết và miếng ngọc bội kết hợp với nhau lại có chút dáng vẻ đoan trang của tiểu thư danh giá. Nhưng nét mặt nhỏ nhắn tươi tắn, giữa đôi lông mày có vẻ rạng rỡ hơn tiểu thư bình thường.

Khiến người nhìn không thể chán ghét, còn nghĩ thầm nhan sắc thật xinh đẹp.

Nữ nhi Tô gia vốn dĩ đã xinh đẹp. Mặc dù không thể nói là nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng nổi bật giữa đám đông. Trang phục của Tô Oản hôm nay khiến

mọi người đều phải nhìn với cặp mắt khác xưa.

Lại thấy lời lẽ cử chỉ của nàng tự nhiên hào phóng, phong thái không tầm thường. Mọi người thầm nghĩ, có lẽ thứ nữ Tô gia này thực sự có tài năng hơn người, biết vậy đáng ra nên hỏi cưới từ sớm.

Khi Tô Oản ngồi xuống, những ánh mắt đổ dồn về nàng dần dần tản ra, nhưng vẫn có ba ánh mắt kiên định không rời.

Nàng nhìn theo ánh mắt đó.

Đúng là gặp phải Tu La trận.

Chỉ thấy con gái Tào Thượng thư, Tào Tuệ, tiểu thư nhà Quý đại nhân, Quý Đại Nga, và mỹ nhân số một kinh thành, Tống Thi Âm. Ba người hợp sức, ngồi chung với nhau ở phía đối diện.

So với sự e thẹn kín đáo của Quý Đại Nga và Tống Thi Âm, Tào Tuệ lại không khách sáo như vậy.

Nàng ta cao lớn, mập mạp, nên trông có phần thô kệch. Nhưng dung mạo nàng ta vẫn rất đẹp mắt, mặt tròn, mắt hạnh, lông mày lá liễu.

Tào Tuệ nhìn Tô Oản một lúc, hừ lạnh: “Cũng chẳng có gì đặc biệt, tin đồn quả không sai.”

“Hẳn là Lục Hội Nguyên bị mù rồi? Tống tỷ tỷ như thế này mà bỏ qua không lấy, lại đi lấy một kẻ vô dụng.”

Tống Thi Âm cười nhạt: “Theo ta thấy, người như Lục công tử phải xứng với Quý muội muội mới phải.”

Quý Đại Nga càng thêm ghen tuông: “Dù xứng với ai cũng được, chỉ là không ngờ...”

Nàng ta dò xét Tô Oản, ánh mắt chứa vẻ tiếc hận: “Lục công tử thật sự chịu thiệt rồi.”

Các nàng người này nói một câu, người kia đáp một câu, châm chọc đá xéo, mỉa mai trêu chọc.

Tô Oản chẳng động lòng, chỉ mỉm cười lịch sự.

Một lát sau, một chú tiểu bưng một chậu nước lên lầu, các phu nhân ai nấy đều thành tâm, mặt mày vui vẻ.

Chú tiểu đặt chậu nước trước mặt các phu nhân, mời họ tắm Phật.

Trong chậu có tượng đồng Thích Ca Mâu Ni và một chiếc gáo tre cán dài. Nhạc cụ được tấu vang lên, các phu nhân dùng gáo múc nước trong chậu tắm lên tượng Phật, sau đó để tỳ nữ đưa tiền hương dầu cho chú tiểu.

Chú tiểu niệm vài câu kinh “A Di Đà Phật”, rồi múc nước từ chậu đổ vào bát, đưa cho các phu nhân uống.

Các phu nhân và tiểu thư lần lượt tắm Phật. Mỗi người đều được một bát nước tắm Phật, nghe nói uống vào có thể trừ bệnh trừ tà.

Mọi người đều uống, Tô Oản cũng không tỏ ra ngoại lệ.

Không biết là để khoe kiến thức trước mặt các phu nhân, hay là để khiến Tô Oản hoàn toàn bị coi thường, giải tỏa nỗi hận trong lòng mà đúng lúc này, Quý Đại Nga uống một ngụm nước tắm Phật, cười duyên dáng, nói: “Ta nếm thánh thủy, phát hiện trong đó ngoại trừ đường cát, còn có một vị đàn hương, một vị trầm hương, một vị long não.” 

Nàng ta quay đầu hỏi Tô Oản một cách thân quen: “Tô tỷ tỷ, tỷ có nhận ra không?”

Tô Oản cười khẩy.

Mỹ nhân số một Kinh Thành gật đầu: “Quả thật Quý muội muội kiến thức rộng rãi. Trong thánh thủy này, ngoài ba vị hương mà Quý muội muội nói, còn có tùng hương, xạ hương, đinh hương và các hương liệu khác. Tô tỷ tỷ...”

Nàng ta cũng quay đầu nhìn Tô Oản: “Có phải thế không?”

Trong mắt mọi người, Tô Oản không hiểu cầm kỳ thi họa, huống chi là thưởng thức hương liệu tao nhã thế này. Do đó, khi hai người này hỏi, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào Tô Oản.

Tô Oản thật sự học được một bài học lớn.

Trước đây nàng cũng đã từng uống nước tắm Phật, thứ này không chỉ thơm nức mũi, mà còn ngọt ngào, hóa ra là thêm nhiều hương liệu như vậy.

Nàng nhấp một ngụm, nghiêm túc gật đầu: “Các muội nói đúng.”

Mọi người: “...”

Tống Thi Âm và Quý Đại Nga cảm thấy như đấm vào bông, bực bội lắm, nhưng vì phải giữ thân phận quý nữ, không thể không nở nụ cười nhã nhặn.

Tào Tuệ thì không khách sáo như vậy, nàng ta hỏi thẳng: “Nghe nói Tô gia đã đính hôn với Lâm gia, mà hôn sự này là do Lục Hội Nguyên tự mình đến cầu hôn. Người có thể khiến cho Lục Hội Nguyên cầu hôn chắc hẳn không tầm thường. Chẳng lẽ ngày thường Tô tỷ tỷ giấu tài? Không bằng hôm nay nhân dịp lễ tắm Phật sôi nổi, Tô tỷ tỷ cho chúng ta mở mang tầm mắt được không?”

“Xin lỗi, ta không có tài nghệ gì cả.”

“Hả?” Tào Tuệ giả vờ ngạc nhiên: “Sao có thể? Lục Hội Nguyên rốt cuộc thích Tô tỷ tỷ ở điểm nào chứ?”

“Có lẽ là do...” Tô Oản giả bộ nghĩ ngợi: “Ta rất dễ thương chăng?”

“...”

“Đích nữ Tô gia là Tô Nhàn hiền lương thục đức, xứng đáng là tấm gương quý nữ, ngay cả Thái phi cũng từng khen ngợi…” Tống Thi Âm nói tiếp: “Nói vậy thì Tô tỷ tỷ chắc cũng được chân truyền, hẳn là thuộc lòng ‘Nữ Giới’ và ‘Nữ Tắc’ chứ?”

“‘Nữ Giới’ là gì vậy?”

“...” 

Quý Đại Nga: “Nữ nhân chú trọng đức ngôn dung công, nhưng ta nghe nói nữ công của Tô tỷ tỷ cũng không tốt lắm.”

“Muội lo xa rồi, Lục công tử không để ý đâu.”

“...” 

Tào Tuệ không cam lòng: “Tô tỷ tỷ văn dốt võ nát, kết đôi với Lục công tử không thấy xấu hổ sao?”

“Không sao, ta bằng lòng.”

“...”

Tống Thi Âm nén giận hỏi lại: “Người ta nói cưới vợ phải cưới người hiền, nhưng mà đức hạnh của Tô tỷ tỷ chỉ sợ không ổn rồi?”

“Không sao, Lục công tử thích.”

“...”

Tức quá!

Tống Thi Âm, Quý Đại Nga và Tào Tuệ lần lượt lên tiếng, nhưng ai nấy đều bị chặn họng. Ba người mặt mày khó coi, không ngờ lại gặp phải cái gai Tô Oản.

Nàng giống như heo chết không sợ nước sôi, ai mà tiếp tục đấu khẩu thì người đó ngốc.

Vì thế, chỉ đành phải nén giận, nén đến mức đau lòng.

Nhưng mà, khi cuộc đấu bảo vật đi được một nửa, người hầu Tô gia hớn hở chạy tới.

“Phu nhân! Tứ cô nương! Có chuyện lớn rồi!”

Sài thị giật mình, tưởng nhà có chuyện gì, thì nghe người hầu nói với vẻ mặt đầy vinh quang: “Lục cô gia đỗ Trạng nguyên rồi!”

Ầm, cảnh tượng náo nhiệt hẳn lên.

“Tô gia thật là may mắn!”

“Tô tứ thật tốt số, vừa mới đến đã được làm phu nhân Trạng nguyên rồi.”

“Sao một người tốt như vậy lại để mắt đến Tô tứ chứ?”

Các phu nhân tiểu thư vừa ghen tỵ vừa đố kỵ, còn sắc mặt Tào Tuệ, Tống Thi Âm và Quý Đại Nga thì biến hóa khó lường, tâm trạng của bọn họ cũng phức tạp khó nói nên lời.

Sài thị vẫn còn hơi ngơ ngác trong tiếng chúc mừng, nhưng sau đó mặt cười rạng rỡ.

Người hầu lại nói: “Hoàng thượng đã khâm điểm Lục cô gia làm Trạng nguyên tại Kim Loan điện. Hiện giờ các tân khoa tiến sĩ đang mặc áo đỏ, ra khỏi cung diễu phố, lát nữa sẽ đi qua đây!”

Trạng nguyên diễu phố náo nhiệt biết bao. Dương Xuân lâu nằm trên đường lớn, là con đường mà đoàn diễu hành phải đi qua. Lúc này cửa sổ phía nam mở toang, mọi người hò hét chạy ra cửa sổ chờ đợi.

Tô Oản thì cáo từ Sài thị, dẫn theo tỳ nữ đi ra đường phố.

Chẳng bao lâu sau, quan phủ đánh trống mở đường. Các tân khoa tiến sĩ tươi cười rạng rỡ, ai nấy cưỡi ngựa cao, tâm trạng hưng phấn, ý khí phong lưu.

Người dẫn đầu là một thiếu niên mặc áo đỏ, phong thái như ngọc, uy vũ phi phàm.

Tô Oản nhìn thấy ngay từ cái nhìn đầu tiên. 

Thiếu niên ngồi trên lưng ngựa, thần thái rạng rỡ, ánh mắt xuyên qua đám đông nhìn về phía nàng.

Vừa đắc ý lại phong lưu.

Tô Oản dẩu môi, lườm hắn một cái, xem hắn đắc ý chưa kìa.

Thời buổi này tư tưởng của dân chúng cũng cởi mở hơn, nhiều người ném túi thơm, bó hoa, khăn tay về phía các tân khoa tiến sĩ. Các phu nhân tiểu thư thì đặc biệt chọn những tiến sĩ trẻ để ném. Lục An Tuần ở phía trước, lại đẹp trai nhất, khăn tay rơi trên người hắn tán loạn như tuyết rơi.

Nhưng Lục An Tuần lại điềm tĩnh, không như người khác giơ tay nhận khăn. Tô Oản nhìn không chịu được vẻ kiêu ngạo đó, bèn bọc một miếng bạc vụn vào khăn thêu, ném về phía hắn.

Ngay lập tức, khăn thêu bị hắn bắt lấy nhẹ nhàng, thiếu niên nhướng mày khiêu khích.

Lúc này, các cô nương trong hoa lâu bạo dạn vẫy khăn tay, lớn tiếng gọi: “Lục Trạng nguyên, nô gia gả cho ngài được không?”

Người xem náo nhiệt cười ầm lên.

Lục An Tuần theo phản xạ nhìn về phía Tô Oản. Nàng giơ một ngón tay lên môi, làm động tác đe dọa: Đừng mơ, huynh đã là người có vợ rồi.

Lục An Tuần nhớ lại ngày hôm đó bị cưỡng hôn, vừa giận vừa xấu hổ, trừng mắt nhìn Tô Oản một cái.

Nhóm quý nữ trên lầu nhìn thấy hai người tương tác thì ghen tị đến phát điên, càng khinh thường Tô Oản hơn.

Giữa đám đông, có người thở dài tiếc nuối: “Không ngờ, một nhân vật trời quang trăng sáng như vậy lại bị Tô Oản chiếm được.”

Tô Oản nghe vậy, cũng tiếc nuối. 

Một lang quân tuấn tú như vậy, nếu tính tình tốt hơn một chút thì được rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play