Chuyện cướp con rể sau khi có bảng kết quả náo loạn cả một ngày trời, trở thành đề tài bàn tán của dân chúng thành Đông Kinh. Người ta nói rằng cuộc cạnh tranh kịch liệt, đuổi bắt náo nhiệt không thua gì đánh nhau ở chợ bán đồ nhưng không ngờ, giữa đường lại nhảy ra một con ngựa ô.

Đó chính là nhà Bá phủ khai quốc - Tô gia ở thành Đông. Không ngờ, người mà các danh gia phủ đệ tranh giành mãi không được, lại trở thành con rể Tô gia.

Hôn sự của Lâm gia và Tô gia truyền ra, khiến mọi người kinh ngạc.

Điều khiến người ta mở rộng tầm mắt nhất là, người đính hôn với Lục An Tuần không phải là ba cô nương tài sắc song toàn của Tô gia, mà là thứ nữ bị chê bai không biết gì về cầm kỳ thi họa kia.

Nhưng chuyện khiến mọi người khó hiểu nhất là, hôn sự này do chính Lục An Tuần đích thân đến cầu xin.

Thế gian này loạn rồi!

Tào Thượng thư nghĩ như vậy.

Quý đại nhân nghĩ như vậy.

Dân chúng thành Đông Kinh cũng nghĩ vậy.

Lục An Tuần có mưa đồ gì?

“Vì cái gì? Tất nhiên là...” Lão Tô nghĩ mãi cũng không ra được ưu điểm nào của nữ nhi thứ tư, đành miễn cưỡng nói: “Oản Nhi nhà ta thông minh lanh lợi.”

Các đồng liêu ở Lễ bộ rất ghen tị, Tô đại nhân thật may mắn khi có được một chàng rể giỏi giang như vậy.

Lão Tô rất vui vẻ, hai ngày này như bước đi trên gió. Về nhà, ông ấy bàn bạc với Sài thị: “Tổ tiên phù hộ, gần đây vận may Tô gia rất tốt. Chi bằng mở một bữa tiệc, chúng ta ăn mừng.”

Sài thị nghĩ ngợi, cũng đồng ý: “Thiếp sẽ viết thư cho Nhàn Nhi, bảo nó dẫn Mân ca nhi về cho vui.”

“Được, được.” Lão Tô liên tục gật đầu.

Lúc này, Sài Thị sai người mài mực, bày giấy ra, rồi nói: “Cũng không biết đại nữ tế có rảnh hay không. Bây giờ Lục hiền chất đỗ đạt, sau này cũng phải làm quan. Nếu đã là huynh đệ đồng hao, thì làm quen nhau trước, biết đâu sau này hai người có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

“Phu nhân chớ nên nghĩ như vậy. Trung Dũng Hầu phủ còn cần Lục hiền chất giúp đỡ à? Vả lại, việc này phải đợi thương lượng cùng với đại tỷ mới phải.”

Sài Thị gật đầu: “Lời này có lý lắm.”

Bà ấy suy nghĩ một lát, lại thở dài: “Mọi thứ trong nhà đều ổn, hiện tại ta chỉ trong mong Nhàn Nhi lại có thể mang thai thêm một đứa nữa, như thế thì cũng coi như là vững chắc ở Trung Dũng Hầu phủ rồi.”

Sau khi viết thư xong, Sài Thị tự mình xem qua một lượt rồi ra lệnh cho hạ nhân: “Ngày mai đưa đi, càng sớm càng tốt.”

.

Tô gia tổ chức tiệc lớn, đặc biệt mời đầu bếp nổi tiếng nhất vùng đến nấu ăn.

Lục An Tuần biết được thì không vui: “Người đọc sách cực khổ là ta. Người đỗ Hội nguyên cũng là ta. Bây giờ thì hay rồi, ăn tiệc lại không có phần ta.”

Tô Oản ngồi trong sân vuốt mèo. Phú Quý nằm trên đùi nàng hưởng thụ, đuôi vẫy qua vẫy lại.

Tô Oản nói: “Còn có thể thiếu phần của huynh sao? Đợi đã, lát ta gói về cho huynh.”

Lục An Tuần há lại thật sự để tâm đến miếng ăn?

Hắn chỉ thấy không thoải mái!

Hôn sự của hai người truyền ra ngoài, nhiều lời bàn tán xôn xao, có người thậm chí coi thường Tô Oản. Còn Tô Oản thì thản nhiên, như thể những lời bàn tán không liên quan đến mình.

Lục An Tuần cũng không nói rõ tại sao mình không vui, chỉ là không chịu nổi vẻ thản nhiên của Tô Oản.

Một lúc sau, bà tử đến gọi người: “Tứ cô nương, đại tiểu thư và Mân công tử đã về. Người đã đến chính đường.”

“Được, ta tới ngay.” Tô Oản đặt Phú Quý xuống, quay đầu nhìn tường, Lục An Tuần đã biến mất.

.

Đích trưởng nữ Tô gia - Tô Nhàn nổi danh tài giỏi, đức hạnh, đoan trang hiền thục, là hình mẫu của các tiểu thư quý tộc trong kinh thành, cũng là niềm tự hào của Tô gia.

Khi Tô Oản bước vào chính đường, nàng thấy đại tỷ Tô Nhàn của mình trang điểm tinh tế và lộng lẫy, toát ra phong thái của một quý phu nhân, đang ngồi nghiêm túc trò chuyện với Sài thị.

Sài thị đang nói, Tô Nhàn ngồi bên cạnh, yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu đáp lời, từng cử chỉ đều vô cùng thanh nhã, như thể đã được thiết kế sẵn.

Còn Tiêu Mân, đang ôm một quả dưa ngồi trên ghế. Do ghế quá cao nên đôi chân của thằng bé lơ lửng, trông thật trắng trẻo, lanh lợi.

Tô Oản cũng không làm phiền Sài thị và Tô Nhàn, mà đi thẳng đến ngồi cạnh Tiêu Mân.

“Tiêu Mân, con có nhớ tiểu di không?” Tô Oản hỏi nhỏ.

Tiêu Mân mũm mĩm đáp: “Nhớ ạ.”

“Nhớ thế nào?” Tô Oản đưa mặt lại gần, ra sức ám chỉ.

Tiêu Mân lập tức hiểu ý, thằng bé xích dựa lại gần và hôn nhẹ lên má nàng.

Được hôn thành công, Tô Oản lập tức ôm lấy cháu trai, hôn lên gương mặt trắng trẻo của nhóc một cách yêu thương.

Sự việc này không thể qua được mắt Sài thị, bà ấy nhìn Tô Oản với vẻ trách móc: “Nhìn con xem, sau khi định thân thì càng lúc càng không phép tắt gì cả. Đại tỷ của con hiếm khi mới về, còn không mau lại đây chào hỏi?”

Tô Oản lập tức bỏ cháu trai xuống, tươi cười đi đến: “Đại tỷ mới đến sao?”

Tô Nhàn trả lời: “Lẽ ra đã đến sớm, nhưng lại có việc trì hoãn.”

Tô Oản nhìn quanh một lượt, lại hỏi: “Đại tỷ phu đâu?”

Biểu cảm của Tô Nhàn có phần mất tự nhiên, nhưng vì nàng ấy che giấu rất tốt nên khó nhận ra.

“Tỷ phu muội bận công việc ở cơ quan, không rảnh.”

“Ồ.”

Hôm nay Tô Nhàn dẫn theo con trai Tiêu Mân về, lão Tô vui mừng, chẳng may hơi quá chén, nói chuyện cũng nhiều hơn.

“Ta còn nhớ các con hồi nhỏ lúc học viết chữ.” Ông ấy nói: “Đại tỷ thông minh nhất, học một lần là biết. Chữ của lão nhị thì cứng cáp, có lực lắm. Còn lão tam thì từ nhỏ đã ít nói, nhưng cũng chịu khó. Chỉ có con...”

Ông nhìn Tô Oản đang cúi đầu ăn cơm: “Con giỏi ra vẻ thông minh nhất nhưng lại cũng là đứa đối phó nhất.”

Tiêu Mân lén nhìn nàng, mím môi cười. Tô Oản làm bộ giận dữ lườm khiến cho Tiêu Mân cười lớn hơn.

“Nhưng ai lại ngờ được? Oản nhi bây giờ có phúc như vậy, tổ tiên phù hộ, tổ tiên phù hộ.”

Lão Tô lẩm bẩm, từ chuyện các con hồi nhỏ đến khi trưởng thành lập gia đình, cuối cùng thở dài: “Chà, ta già rồi. Nhưng nhìn thấy các con đều tìm được gia đình tốt, ta cũng yên tâm.”

Một mình ông ấy cảm thán không dứt, còn Sài thị và bốn cô con gái vẫn bình thản, dù sao họ đã thấy cảnh này nhiều lần nên cũng quen rồi.

Lão Tô chính là như vậy, bình thường thích văn thơ chơi chữ, nhưng cũng rất đa sầu đa cảm. Thỉnh thoảng lại ngộ ra điều gì đó trong cuộc sống, uống chút rượu là có thể rơm rớm nước mắt như trẻ con.

Sài thị thấy ông ấy nói đến mức sắp khóc, vội khuyên nhủ: “Chàng nói những điều này làm gì? Nhàn Nhi và Mân ca nhi không dễ dàng gì mới về, nói chuyện khác đi.”

“Được, nói sang chuyện khác.”

Tiếp theo, lão Tô quay sang hỏi Tiêu Mân về bài vở, hỏi đến mức Tiêu Mân khổ sở.

Tiệc gia đình kết thúc, đã là lúc ánh trăng lên đầu ngọn cây.

“Nhàn Nhi dạo này có ổn không?” Sài thị hỏi.

Trong nhà chính, Sài thị ngồi ở ghế trên, Tô Nhàn ngồi dưới. Hai mẹ con hiếm khi yên tĩnh nói chuyện. Tô Anh và Tô Oản ngồi quanh hai người, Tô Linh thì đang dạy Tiêu Mân vẽ tranh, còn lão Tô thì đã say khướt được người hầu dìu đi nghỉ.

Nghe thấy Sài thị hỏi, Tô Nhàn gật đầu: "Tốt ạ, từ khi vào Trung Dũng Hầu phủ nữ nhi vẫn luôn thuận lợi, nương không cần phải lo lắng."

Nàng ấy nói xong, Tô Oản liền nhìn Tô Anh một cái.

Rồi nghe Tô Nhàn nói tiếp: "Bà bà và phu quân đối xử rất tốt với con. Mân Nhi cũng rất chăm chỉ, mấy hôm trước học thuộc Tam Tự Kinh rất suôn sẻ. Hầu gia đã thưởng ngay cho thằng bé một bộ bút mực."

"Mân Nhi là một đứa trẻ thông minh, đã bộc lộ từ nhỏ rồi." Sài thị vui mừng: "Như vậy là tốt rồi, thằng bé xuân thân từ Hầu phủ sẽ có nhiều cơ hội hơn người khác. Nó lại chịu khó, tương lai không phải lo lắng."

Tô Anh nói: "Nương, Mân Nhi còn nhỏ như vậy mà người đã nghĩ đến tương lai, liệu có phải là quá sớm rồi không?"

"Không sớm đâu, thường có câu ba tuổi xem lúc về già. Mân Nhi đang ở thời điểm thích hợp. Ta không nhìn nhầm đâu, Mân Nhi là một đứa trẻ tốt."

Sài thị nghĩ một lát, lại hỏi: "Dạo này sức khỏe con có tốt không? Có..."

Tô Nhàn rõ ràng biết Sài thị muốn hỏi gì, sắc mặt hơi tái, lắc đầu: "Nương, con cái là do duyên số, con không vội."

Sau đó, nàng ấy chuyển chủ đề sang những chuyện khác, chỉ báo tin vui mà không nhắc đến việc buồn, đều nói về cuộc sống hào nhoáng trong Hầu phủ. Khiến người nghe cũng chỉ thấy chua xót và vô vị.

Một lát sau, Tô Anh mở miệng nói: "Nương hãy đi xem cha đi. Người không có ở đó, cũng không biết bọn hạ nhân phục vụ có chu đáo không."

Sài thị đoán rằng tỷ muội các nàng có điều muốn nói riêng, bà ấy cũng hiểu, liền đứng dậy: "Vậy để ta đi xem thử."

Sài thị vừa đi, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh. Ánh nến cháy lách tách, chiếu sáng khiên cho khuôn mặt Tô Nhàn càng thêm xinh đẹp rạng rỡ.

Bên cạnh, Tô Linh đang dạy Tiêu Mân vẽ tranh, quay đầu lại nghe ngóng động tĩnh.

Tô Anh nghĩ một lát, rồi nói: "Đại tỷ, thực ra ta và tiểu muội có một việc muốn hỏi tỷ."

Tô Nhàn: "Các muội muốn hỏi gì?"

"Đại tỷ... ở Hầu phủ, có thật sự sống tốt không?"

Tô Nhàn nụ cười hơi chậm lại: "Sao hai muội lại hỏi vậy?"

"Vài ngày trước, ta nghe tiểu muội nói..."

Tô Oản tiếp lời, nói thẳng: "Đại tỷ, ta đã thấy đại tỷ phu trên phố. Hôm đó huynh ấy đi cùng một người..."

"Tiểu muội!" Tô Nhàn đột nhiên hoảng hốt ngắt lời, rồi cười nói: "Không còn sớm nữa, ta phải về đây, còn có chút việc chưa xử lý xong."

Tô Oản sững sờ, nhìn Tô Anh một cái, bất lực.

Giờ Tuất.

Tỷ muội Tô gia lưu luyến không rời từ biệt nhau.

Cử chỉ của Tô Nhàn vẫn dịu dàng như cũ, thần thái vẫn hào phóng đoan trang. Khóe miệng nàng ấy nở nụ cười điềm tĩnh, chuẩn mực của nàng dâu nhà quyền quý.

“Ban đêm gió lạnh, các muội mau vào đi thôi.”

Tô Oản tiễn nàng ấy ra cửa, nhịn một lúc, cuối cùng không nhịn được, nắm lấy tay nàng ấy: “Đại tỷ, chúng ta là người một nhà. Nếu có chuyện gì không cần phải gắng gượng một mình.”

Nụ cười của Tô Nhàn thoáng chốc có chút lúng túng, nhưng nàng ấy nhanh chóng trở lại bình thường: “Tiểu muội không cần lo lắng, đại tỷ sống rất tốt.”

Tô Oản thở dài.

.

Tô Oản tiễn Tô Nhàn đi rồi, liền trở về Tiển Thu viện.

Nàng buồn bực, ủ rũ đi dạo trong sân. Bỗng sau đầu đau nhói, có thứ gì rơi xuống đất.

Nàng nhìn xuống, hóa ra là một quả táo khô.

“Lục An Tuần!” Nàng quay đầu: “Có gan thì ném thêm quả nữa đi!”

Lục An Tuần nhảy xuống từ trên tường, bước đến gần nàng, chăm chú nhìn: “Sao vậy? Ai chọc muội không vui rồi?”

“Nhìn ta có vẻ không vui sao?”

“Còn phải nhìn sao?” Lục An Tuần chỉ vào trán nàng: “Ở đây viết rõ, ta - không - vui.”

Đôi khi, có một trúc mã từ thuở nhỏ không phải lúc nào cũng tốt, không giấu nổi chút tâm trạng hay bí mật nào.

Nhất là Lục An Tuần thông minh, chỉ hỏi một chút đã đoán ra lý do.

“Muội đã nói với đại tỷ sao?” Hắn hỏi.

Tô Oản lắc đầu: “Có lẽ tỷ ấy biết rõ.”

“Nếu tỷ ấy biết thì chắc đã có cách giải quyết, muội còn lo lắng gì chứ?”

“Không phải lo lắng, chỉ là...”

“Chỉ là gì?” Lục An Tuần tiến lại gần.

Khuôn mặt này của hắn quá anh tuấn, khiến người ta chán ghét. Tô Oản đẩy hắn ra: “Đừng lại gần, nếu không ta hôn huynh đấy.”

“…” Lục An Tuần lập tức biến sắc: “Tô Oản!”

“Gì hả?”

“Muội có còn là nữ nhân không vậy?” Những lời này có thể tùy tiện nói được sao?

Trong bóng đêm, hai tai hắn khẽ đỏ lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play