Mặt trời chiều chưa khuất hẳn, ánh tà dương qua khung song chiếu vào phòng, vương lên một mảnh sắc cam ấm áp, khiến khung cảnh càng thêm tĩnh mịch, nhu hòa.

Lan Anh chẳng có lòng dạ nào thưởng thức nét đẹp ấy, thậm chí còn áp sát vách mà đóng chặt cửa sổ lại.

Trước khi khép cửa, nàng còn ngó ra ngoài mấy lượt người đi đường đông đúc, đều là dân làng hoặc khách vãng lai, chẳng thấy điều gì dị thường.

“Xem ra, người đó đã trốn rồi.”

Lan Anh đóng cửa xong, gỡ túi hành trang trên vai đặt lên bàn, một lọ thuốc mỡ từ khe túi rơi ra, lăn xuống gầm ghế tròn, lại bị nàng nhặt về.

Túi vải bung lỏng, trải đầy trên mặt bàn. Một chiếc phi tiêu sắc bén lộ ra từ trong, ánh kim lạnh buốt phản chiếu lên vách gỗ.

Lan Anh cẩn thận lấy phi tiêu ra, dùng băng vải mới mua bọc kín đầu nhọn rồi mới đặt sang một bên.

May mà nàng đeo túi trên lưng, nên phi tiêu phóng từ ngoài cửa sổ mới không cắm trúng thân mình, chỉ rạch rách một đường lớn trên hành trang. Ngay cả bộ y phục mới mua chưa lâu cũng bị cắt toạc.

Nàng còn chưa từng mặc lấy một lần.

“Xin lỗi.” Xuân Minh nhìn nàng ôm áo rầu rĩ gần khóc, ánh mắt sáng trong tràn đầy áy náy, giọng nói khẽ khàng: “Lẽ ra, nó phải cắm trúng ta mới phải.”

Thiếu niên đứng bên bàn, mí mắt cụp xuống, môi mím lại, dáng vẻ tựa hồ hối lỗi đến mức chẳng dám bước lên.

“Ngươi xin lỗi gì chứ? May là không trúng ngươi, tìm đại phu còn tốn hơn mua y phục đấy.” Lan Anh cầm lọ thuốc giơ lên trước mắt hắn, “Chỉ một lọ này thôi cũng mất của ta một lượng bạc!”

Xuân Minh ngẩng đầu, song thứ hắn nhìn không phải là lọ thuốc, mà là bàn tay trống còn lại của nàng.

Vết thương nơi lòng bàn tay nàng vốn chưa lành, chỉ một lần đẩy hắn ban nãy, lớp vảy vừa khép lại đã nứt ra lần nữa, máu đỏ tươi rịn thành giọt, loang loáng như nước quả, vấy lên làn da trắng muốt.

“... Vết cũ thôi, không đáng kể.”

Cảm nhận được ánh nhìn quan tâm của hắn, Lan Anh đặt lọ thuốc xuống rồi đi rửa tay. Nước máu rơi xuống thau gỗ, nhạt nhòa loang thành từng vệt đỏ nơi mặt nước trong.

Qua khung cửa gỗ, ánh hoàng hôn lọc qua rọi xuống, như rắc một tầng trà cũ khắp căn phòng.

Xuân Minh đứng bên cạnh, đầu hơi cúi, tóc đen xõa trước má, lặng lẽ nhìn nước máu từ tay nàng, cùng với vết thương lộ ra sau khi được rửa sạch.

Đôi mắt đen tuyền không hề chớp lấy một lần, sắc mắt u trầm như nghiên mực mới nghiền.

Lan Anh rửa tay xong liền ngồi lại, lấy thuốc thoa lên vết thương. Xuân Minh cũng nghiêng đầu, ánh nhìn theo nàng không rời.

Lọn tóc vung lên, rung nhẹ chuông bạc cột bên tóc, phát ra tiếng leng keng khẽ khàng.

Nghe tiếng, Lan Anh kéo chiếc ghế tròn dưới bàn ra, chẳng buồn ngoái đầu lại mà bảo:

“Ngồi đi, ngươi đứng mãi làm gì?”

Thuốc mát lạnh bôi lên vết thương rất nhanh đã lấn át cơn rát bỏng, khiến nàng thở ra một hơi dễ chịu.

Tà dương lùi dần sau núi, ánh nắng hoàng hôn cũng bị bóng tối nuốt mất từng chút, căn phòng vốn rực rỡ ánh chiều giờ chỉ còn lại một vệt sáng nhỏ, phủ lên chiếc bàn gỗ và cô gái ngồi bên cạnh.

Xuân Minh vẫn đứng sau lưng nàng, toàn thân chìm trong bóng râm, vẻ mặt khó đoán.

Không nghe tiếng động gì từ hắn, Lan Anh cũng không giục, chỉ tự mình mở lời:

“Ta biết sẽ có người truy bắt chúng ta, vì thế mới định đi tìm Chử đạo trưởng cùng hái Hoàn Hồn thảo.”

“Ta với ngươi đều không biết đánh đấm gì, còn vị Chử đạo trưởng ấy trông rất lợi hại, lỡ xảy ra chuyện còn có người bảo vệ.”

“Ngươi xem, mới chớp mắt đã có kẻ dùng ám khí mưu sát rồi.” Vừa nói, nàng vừa quấn băng, lại vừa thầm may mắn, “May mà không để họ được như ý.”

Vết thương đã được che lại bằng lớp băng trắng sạch sẽ, không còn thấy đâu những mảng đỏ tươi rỉ máu ban nãy.

Ánh mắt Xuân Minh từ từ dời lên, dừng lại trên gương mặt trắng hồng mịn màng của Lan Anh. Nàng đang chuyên chú đặt y phục lên tấm vải gói, cố gắng che lỗ rách, tạm thời tiếp tục dùng túi ấy đựng đồ.

Một lúc lâu sau, hắn mới nhẹ giọng cất lời:

“Phải rồi... thật là may mắn.”

Không rõ là lời đồng tình, hay mang theo ẩn ý.

Vì chuyện vừa rồi, lúc ra khỏi nhà thì trời đã tối hẳn. Dọc đường vẫn còn những sạp hàng mở cửa làm đêm, đèn lồng vàng ấm thắp sáng con phố đã bớt phần náo nhiệt.

“Việc này, ta sẽ bẩm báo lên trên. Hai người cứ tạm ở trong phủ Vương thúc vài hôm, đừng ra ngoài nếu không cần thiết.”

Chử Đường Chi nhìn Lan Anh và Xuân Minh một người yếu ớt nhu mì, một người gầy gò trầm lặng, nhìn thế nào cũng là hai kẻ tay trói gà không chặt.

Vị Vương thúc ấy chính là người họ định tìm người hái thuốc. Trên đường đến phủ Vương Viễn, Lan Anh đã tranh thủ kể rõ chuyện bị ám sát với Chử Đường Chi.

Vừa là để tìm chỗ dựa, mà quan trọng hơn, biết đâu lần theo manh mối này lại có thể tra ra điều gì?

“Chờ ta mua được Hoàn Hồn thảo, sẽ đưa các ngươi rời khỏi Miêu vực. Ở Trung Nguyên, bọn họ không dám làm càn.”

Lời này khiến Lan Anh vô cùng vui mừng, song nghĩ đến việc Chử Đường Chi còn phải điều tra vụ án, nàng liền xua tay:

“Không cần phiền ngươi đâu. Chúng ta có thể đi theo tiêu cục.”

Tiêu sư áp tải hàng hóa, thân thủ đa phần không tệ. Nàng bỏ chút bạc là có thể theo chân xe hàng trở lại Trung Nguyên.

“Không phiền.” Chử Đường Chi giọng nhẹ nhàng, ánh mắt vốn lạnh lẽo cũng dịu lại, “Hai người đã cung cấp không ít manh mối, ta coi như bảo vệ nhân chứng.”

“Nữa là... buổi trưa còn nợ một bữa cơm.”

Trưa nay nàng cùng Chử Đường Chi lên núi, ăn bữa cơm trưa do nàng mời.

Lời đã nói tới đây, Lan Anh cũng chẳng khách khí thêm.

Vương Viễn làm nghề buôn dược đã nhiều năm, không chỉ hái thuốc mà còn mua cả một ngọn núi để trồng, tích góp được không ít, nhà cửa cũng xây cất đàng hoàng.

Chử Đường Chi đưa ra lệnh bài Vọng Ẩn Các:

“Giờ này thật không nên làm phiền, chỉ là các trong có việc gấp, không dám trì hoãn.”

“Đâu có gì phiền phức. Trong nhà ta cũng có nhi nữ, ta cũng mong sớm bắt được kẻ gian…”

Vương Viễn thuở trẻ còn tự mình trèo đèo hái thuốc, sau này sống sung túc rồi thì lo quản lý, thân hình phát tướng.

Thậm chí có phần quá mức, bụng to như sản phụ bảy tháng, mặt mày béo tốt, nở nụ cười hiền hậu, dẫn bọn họ vào sảnh chính.

Hai người phía trước vừa đi vừa trò chuyện, Lan Anh và Xuân Minh lặng lẽ đi sau.

Gió chiều mang theo hơi nước lùa qua hành lang, Lan Anh đưa tay vén tóc trước trán, đúng lúc ấy, từ ngoài hiên vang lên một giọng nói trầm khàn:

“Nhị vị trông có chút lạ mặt.”

Dưới tàng cây lựu rậm rạp, một thân hình cao lớn bước ra. Người nọ vận trường sam đen bó tay, mày rậm mắt to, cơ thể rắn chắc, trên người vương mùi rượu và phảng phất son phấn.

Kẻ kia đảo mắt nhìn hai người họ, ánh mắt sắc như chim ưng:

“Nhị vị đều là người Miêu vực?”

Liên tiếp hai câu hỏi dò xét, Xuân Minh khẽ ngẩng đầu liếc hắn, chẳng đáp lấy một lời, chỉ lặng lẽ đi bên Lan Anh.

Mà ánh mắt người nọ khiến Lan Anh thấy khó chịu vô cớ, nàng không trả lời, ngược lại hỏi lại:

“Xin hỏi các hạ là…”

Người kia mỉm cười:

“Cô nương chớ nên cảnh giác. Tại hạ là Bạch Nhương, hộ vệ trong phủ, theo hầu lão gia đã nhiều năm.”

Đã là hộ vệ, chắc là thói quen nghề nghiệp, thấy người lạ liền dò xét một phen.

Lan Anh cũng chẳng muốn trò chuyện với y, nhưng nay đã đến phủ người ta, cũng nên lịch sự:

“Ta là người Trung Nguyên, chẳng qua thấy y phục người Miêu đẹp mắt nên mặc thử thôi.”

“Ồ?” nàng đáp nhạt, y lại càng hứng thú “Dạo gần đây vì vụ án mất tích kia, đã ít có nữ tử Trung Nguyên dám đến Miêu vực. Cô nương vì sao lại đến đây?”

Còn có thể vì cớ gì?

Tất nhiên là bị cái hệ thống kia hãm hại rồi!

Để tránh rước họa vào thân, Chử Đường Chi cũng không tiết lộ với Vương Viễn rằng Lan Anh và Xuân Minh là người sống sót trong vụ án kia, mà Lan Anh càng chẳng dại gì mà nói bừa.

Nàng nửa thật nửa giả trả lời:

“Tiểu nữ đến mua dược thảo.”

Không rõ Bạch Nhương có tin hay không, chỉ khẽ nhướng mày:

“Vậy cô nương phải cẩn thận một chút, tuy là án mất tích nữ thi, nhưng nhiều thi thể như vậy, đương nhiên là nhằm vào nữ tử đơn độc mà hạ thủ.”

“Còn vị này…” y đảo mắt về phía Xuân Minh đang đi sau Lan Anh, cúi đầu trầm mặc, môi khẽ nhếch nụ cười đầy hàm ý:

“Thân hình gầy yếu, tay không tất sắt. Cô nương cho dù mang theo hắn, chỉ sợ cũng chẳng khác gì một mình.”

Hai câu đầu còn coi như lời nhắc nhở, nhưng hai câu sau, cộng thêm nụ cười cợt nhả, rõ ràng là có ý nhục mạ.

Ánh mắt Bạch Nhương vẫn bám chặt lấy Xuân Minh, người bị xúc phạm lại vẫn giữ vẻ điềm nhiên như nước, thần sắc lãnh đạm, chẳng lộ chút tâm tình nào.

Gió đêm mang theo lá rơi phất qua, thiếu niên vận áo lam, đôi mắt đen thẳm soi bóng trăng, trong veo như nước suối không gợn.

Hắn chỉ chăm chú nhìn phiến lá xanh lướt qua má Lan Anh, suýt nữa chạm đến nàng thì bị tay nàng gạt đi, rồi chầm chậm rơi xuống đất.

Mãi đến lúc ấy, hắn mới khẽ chớp hàng mi dài, che đi ánh mắt sâu không thấy đáy.

Về phần Bạch Nhương, Xuân Minh thậm chí chẳng liếc lấy một cái, cứ như không hề nghe thấy lời trào phúng của y.

Bạch Nhương lăn lộn giang hồ bao năm, lão luyện đa nghi, thu hết thần sắc của Xuân Minh vào mắt, liền khẽ nhíu mày.

Thoạt nhìn thì hiền lành vô hại, song trong đáy mắt lại lẩn khuất cảm giác quái lạ khó tả.

Lúc nào cũng nép sau lưng nữ tử, hỏi thì không đáp, mắng cũng chẳng giận…

Chẳng lẽ là một tên ngốc?

Lan Anh chỉ thấy tên hộ vệ này thật kỳ quặc, tự dưng nhảy ra nói một tràng khiến người khó chịu. Cũng may Xuân Minh là người đơn thuần, chẳng hiểu nổi hắn đang cố ý khiêu khích.

Sắp tới tiền sảnh, nàng liền qua loa cho xong:

“Đa tạ các hạ nhắc nhở, tiểu nữ đã rõ.”

Thấy hai người đều không muốn tiếp lời, Bạch Nhương cũng không gượng ép, vào trong liền đứng sang một bên hầu chuyện.

Trời đã không còn sớm, mấy người nói chuyện một lúc, Vương Viễn chống thắt lưng béo ục ịch đứng dậy:

“Hoàn Hồn thảo loại tốt chỉ sinh ở vách núi rừng sâu, rất khó hái. Vậy nên đi lấy thuốc phải mất độ hai ngày mới về. Chư vị cứ ở lại phủ nghỉ tạm, đợi người trở lại sẽ lập tức mang đến.”

Đợt Hoàn Hồn thảo mới này, một phần nhỏ để dành cho Lan Anh và Xuân Minh, còn lại vẫn sẽ đưa đến hiệu thuốc, để Chử Đường Chi tiếp tục bố trí kế sách.

“Nội tử không có trong phủ, nếu có việc gì, cứ sai bảo quản sự là được.”

Vương Viễn đã sớm dặn dò người chuẩn bị phòng nghỉ. Khi mọi người từ tiền sảnh bước ra, ông ta vừa xoa lưng vừa chỉ trỏ Bạch Nhương:

“Thằng ranh này, lại chạy đâu uống rượu nữa hả?”

Trước mặt chủ nhân, Bạch Nhương vẫn bỡn cợt như cũ, đáp lấy lệ:

“Không phải ta đang về rồi đây sao…”

Phủ chia ra nam tả nữ hữu, nữ quy về Tây viện, nam ở Đông viện. Khi chia nhau trở về phòng, Lan Anh khẽ nghiêng sang Xuân Minh, nhỏ giọng dặn:

“Người kia tên Bạch Nhương, trông không dễ chọc vào. Ngươi nhớ tránh xa một chút.”

Ánh trăng dịu dàng, gió đêm mát rượi, đưa lời nàng nói và mùi hương nhè nhẹ theo làn gió đến bên thiếu niên. Xuân Minh đeo túi nhỏ sau lưng, khẽ gật đầu đồng ý.

Thấy thế, Lan Anh mới yên tâm trở vào phòng mình.

Đêm xuân tĩnh lặng, ánh trăng bị cành lá ngoài cửa sổ che khuất hơn nửa, trong phòng trở nên tối tăm, mờ mịt.

Lại một cơn ác mộng.

Khác với quái thai xám xanh đêm trước, lần này là một con rắn trắng bạc xinh đẹp, từ khe cửa sổ uốn lượn trườn vào, bò đến bên giường, phát ra tiếng “xì xì” rít khẽ.

Băng gạc nơi tay không biết đã bung ra từ lúc nào, để lộ vết thương sẫm đỏ, như quả mọng chín rộ, là mùi máu mê hoặc đối với loài rắn khát máu.

Lan Anh không biết bao nhiêu lần tưởng nó sẽ cắn thẳng vào vết thương ấy.

Thế nhưng nó chỉ nằm rạp nơi góc tối, mắt chằm chằm nhìn nàng, đầu lưỡi thè ra không ngớt, thi thoảng để lộ hàm răng nhọn hoắt, phản chiếu ánh trăng lạnh như băng tuyết.

Nó không tiến lại, song thân mình luôn căng cứng, nửa trên dựng thẳng, tựa như chực chờ mệnh lệnh, sẵn sàng nhào tới.

Cả hai giằng co trong im lặng.

“Leng keng ——”

Ngay lúc ấy, một chuỗi tiếng chuông trong vắt vang lên bên tai, kéo Lan Anh từ ác mộng trở về thực tại. Nàng chợt mở mắt, thở dốc, chống nửa người ngồi dậy trên giường.

Sao cứ mơ mấy thứ kỳ quái thế này.

Chốn địa lao kia quả thật không phải nơi người ở, tâm thần nàng gần như muốn phát điên đến nơi, suýt bị ép ra chứng mộng du mất rồi.

... Tự dưng lại thấy nhớ cái hệ thống lắm mồm kia. Ít ra còn có tiếng lải nhải cho đỡ buồn.

Gió xuân lướt qua, bóng cây lấp loáng ngoài khung cửa chiếu vào phòng, hắt xuống đất những hình thù như móng vuốt.

Lan Anh vén màn bước xuống, chẳng thấy bóng rắn nào, chỉ có chiếc chuông gió treo nơi cửa sổ lay động theo gió, vang lên tiếng leng keng thanh thúy.

Vẫn giống như đêm qua, mộng chỉ là mộng, quái thai hay xà tinh... đều chẳng tồn tại.

Nàng khép cửa sổ lại, gió ngừng, chuông cũng im. Âm thanh yếu dần, dần dần tắt hẳn.

Chốn quanh an tĩnh, một mảnh yên hòa.

Nàng toan quay về ngủ tiếp, nhưng còn chưa kịp xoay người, sau lưng lại vang lên một tiếng “leng keng ——” vô cùng quen thuộc, trong trẻo, xa xăm, giống hệt tiếng chuông vừa nãy đánh thức nàng khỏi mộng.

Nhưng trong phòng... rõ ràng đã không còn gió nữa.

Tim Lan Anh khẽ giật, lòng bàn tay va vào gờ cửa sổ nhô ra.

Cơn đau nhói truyền đến từ vết thương, lúc ấy nàng mới nhận ra băng gạc quả thật đã bung, chẳng biết rơi mất từ khi nào.

... Lạ thật, chẳng phải nàng băng rất chặt sao?

Lan Anh nhíu mày quay người và kế đó dưới ánh trăng mỏng dịu đập vào mắt nàng là vạt áo màu lam tím ánh bạc lấp lánh.

Vạt áo khẽ động, lộ ra cổ chân trắng như ngọc.

Thiếu niên tóc đen dài buông đến tận eo, im lìm như u linh, đang an tĩnh ngồi trong ghế tròn, chẳng rõ đã ở đó bao lâu.

Nhận ra mình bị phát hiện, hắn chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt đen thẳm như mực nhìn thẳng về phía nàng.

Hoặc nên nói là nhìn chằm chằm vào tay nàng.

Thiếu niên mi mục nhu hòa, như gió xuân tháng ba dịu dàng lướt qua. Ngữ điệu trầm tĩnh, chứa đầy quan tâm:

“Vết thương của cô nương... lại rỉ máu rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play