Đầu xuân, mưa mù giăng lối.

Hơi ẩm lạnh lẽo ngấm vào tận xương tủy, Lan Anh co ro trong góc tường, run rẩy giơ tay lên, khẽ vén tấm chiếu cỏ trên người.

Thực ra tấm chiếu này chẳng phải dùng để giữ ấm, mà là để... bọc xác nàng. Chỉ là ai ngờ được, nàng lại "sống lại" sau khi bị vứt xác cơ chứ?

Lan Anh bất đắc dĩ khẽ lắc đầu.

Trong ngục tối âm u chẳng chút ánh sáng, nàng chỉ có thể men theo chân tường, từng bước từng bước nhỏ mà lần mò tiến lên.

Vốn dĩ đi đã chậm, váy áo lại bị xé rách lúc ngã xuống vực, gió lạnh theo vết rách luồn vào trong, khiến đôi chân nàng run rẩy không ngừng.

“...Vậy rốt cuộc vì sao sau khi nguyên chủ rơi xuống núi lại bị đưa tới nơi quỷ quái này vậy chứ!”

Không lâu trước, Lan Anh vừa tỉnh lại thì phát hiện bản thân bị cuốn trong một tấm chiếu, nằm nghiêng trong góc ẩm thấp.

Ngay sau đó, hệ thống liền xuất hiện, nói rằng nàng đã xuyên vào một quyển cổ đại ngọt sủng tên 《Ngọc Diện Diêm La cứ muốn sủng ta》, nhập vai nữ phụ ác độc người từng cùng nữ chính rơi xuống vực, từ đó kết thù.

Trước nghi vấn của nàng, hệ thống chỉ lúng túng đáp: 【Có lẽ điểm xuất phát bị lệch...?】

…Lan Anh thực sự nghi ngờ trình độ chuyên môn của cái hệ thống này.

Tuy chưa hiểu rõ tình hình, nhưng rõ ràng việc cấp bách hiện giờ là phải rời khỏi địa lao trước đã.

Lan Anh chấn chỉnh lại tinh thần, lần mò tới bên cửa. Có lẽ vì trong ngục chỉ có mỗi một “xác chết” là nàng, thi thể thì không biết chạy, cho nên cửa chẳng bị khóa.

Bên ngoài không có ai canh gác, nàng cẩn thận luồn người bước ra ngoài.

Tốt lắm, bước đầu coi như thuận lợi.

Cạch.

Ý nghĩ vừa lóe lên, sau lưng liền vang lên tiếng kim loại chạm nhau khe khẽ. Lan Anh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cánh cửa gỗ đã khép chặt, ổ khóa vốn mở cũng không biết bằng cách nào lại khóa cứng trở lại.

【Ký… ký chủ, ai đóng cửa vậy?】

“Không phải ta.”

Hệ thống lắp bắp: 【Cũng không phải ta mà...】

…Mi mà có thể đóng được cửa thì mới là chuyện lạ đó.

Lan Anh ôm lấy cánh tay, tiếp tục bước về phía trước, vẻ mặt bình thản: “Gió ở đây lúc nào cũng lớn như thế, mi không thấy lạnh nên đương nhiên chẳng để ý.”

Dĩ nhiên là gió đóng cửa rồi, chẳng lẽ lại là… ma?

Hệ thống lập tức im bặt, lí nhí nín khóc.

Địa đạo quanh co hẹp dài, càng đi sâu ánh sáng càng rõ ràng, thậm chí có thể nhìn thấy rêu mọc giữa kẽ tường.

Nhưng ánh sáng lại là một thứ đỏ lờ mờ, mãi đến khi phía trước mở rộng, Lan Anh mới bước vào một gian mật thất trống trải, huyết vụ lượn lờ phả thẳng vào mặt.

Xung quanh tĩnh lặng như tờ.

Nguồn sáng phát ra từ một điện thờ nhỏ ở giữa phòng, hương nến vẫn đang cháy, khói xanh nghi ngút, vẽ nên bóng dáng từ bi hiền hậu của tượng thần phía sau.

Trên tường lác đác phù chú bằng giấy vàng, ánh sáng đỏ rọi vào khiến sắc máu trên đó càng thêm rợn người.

【Ký… ký chủ, nơi này có hơi dọa người.】

Lan Anh co tay ôm lấy người, gương mặt không hề thay đổi: “Thời cổ mà, lúc nào cũng chuộng mấy thứ mê tín dị đoan.”

Dưới đất còn vẽ phù trận với hình thù kỳ quái, màu sắc tươi rói như máu. Nàng không để tâm, bước thẳng lên.

Vừa đặt chân xuống, gian mật thất bỗng nổi gió dữ dội, xé rách không gian bằng tiếng hú sắc nhọn, tựa như có kẻ nào đó đang khóc than.

Thê lương, đau đớn tột cùng.

Xào xạc.

Phù chú trên tường rung lên theo gió, rồi như sống dậy, thoát khỏi vách đá, bay loạn giữa không trung, mang theo lực đạo mạnh mẽ quất lên người nàng.

Chúng bám chặt lấy y phục, dán lên da thịt, tựa như muốn quấn nàng thành một con tằm không khe hở.

Sau đó siết lại, cắn nuốt, nhấn chìm.

【Hu hu ký chủ ta sợ quá...】

Gió lớn quá, Lan Anh dứt khoát lùi về lại góc tường, nhanh chóng phủi phù chú khỏi người.

“Mi là trí tuệ nhân tạo mà không hiểu khoa học gì cả? Đây gọi là gió lùa.”

“Mi nhìn đi, mật thất này bốn hướng đều thông ra địa đạo, hang đối hang, không khí lưu thông, gió không lớn mới là lạ đó.”

Lan Anh thật sự cạn lời. Không ngờ hệ thống chẳng giúp được gì, ngược lại còn phải để nàng dỗ dành ngược lại.

【Vậy sao?】Hệ thống nửa tin nửa ngờ.

Lan Anh vững giọng đáp: “Bằng không thì là gì? Chẳng lẽ truyện ngọt sủng mà lại có ma?”

Tuy tên truyện gốc có dùng từ "Ngọc Diện Diêm La", nhưng nàng đã đọc qua giới thiệu rồi, chẳng hề dính dáng gì tới quỷ thần âm giới, chỉ là một quyển ngôn tình cổ đại ngọt ngào bình thường mà thôi.

Làm gì có chuyện có ma thật!

【Nhưng… nghe nói phù chú viết bằng máu gà là để trấn áp âm vật. Ở đây dán nhiều thế này, có phải là bởi vì…】

Nửa câu sau, hệ thống không dám nói tiếp.

Lan Anh nghe xong, vẫn điềm nhiên phủi mấy tấm phù vừa bay tới dính lên người mình, thong thả nói: “Theo như ngươi nói thì phải dán lên âm vật chứ. Dán lên ta làm gì?”

Nàng là người sống đàng hoàng, tay chân lành lặn, còn đang sống sờ sờ đây này! Dương khí sung mãn, đừng nói là ma, đến muỗi cũng không dám bâu!

Hệ thống cạn lời.

Gió cũng dần dần lặng xuống, Lan Anh nhìn bốn địa đạo trước mặt, hơi do dự: “Hệ thống, mi có cách gì dò đường không?”

Thực ra nàng cũng không kỳ vọng gì nhiều, nhưng không ngờ lần này hệ thống lại đáng tin một lần:【Mệnh lệnh đã tiếp nhận, đang tiến hành dò địa hình, xin ký chủ kiên nhẫn chờ đợi…】

Lan Anh tựa vào vách đá, vừa giữ thần kinh cảnh giác, vừa chờ kết quả.

Trong mật thất vắng lặng, bất kỳ âm thanh nào cũng bị phóng đại. Nàng nín thở chờ một lúc, đột nhiên nghe thấy từ một trong các địa đạo truyền đến tiếng va chạm lanh lảnh.

Tựa như tiếng chuông, theo nhịp bước chân mà rung lên theo tiết tấu đều đặn.

Tim Lan Anh lập tức treo lên tận cổ, gọi khẽ trong lòng: “Hệ thống, xong chưa? Có người tới rồi!”

Nhưng hệ thống vẫn đáp bằng giọng điện tử không chút cảm xúc: 【Đang dò địa hình, xin ký chủ kiên nhẫn chờ đợi…】

Chậm quá đi mất!

Tiếng chuông vang vọng giao thoa, Lan Anh không phân biệt nổi phát ra từ hướng nào, đành lùi lại, nép về cửa hang ban nãy bước vào.

Càng tới gần, nàng càng nghe rõ tiếng bước chân xào xạc, ổn định và có lực, từng bước từng bước giẫm trên nền đá xanh.

Nàng sốt ruột nghiến răng: “Nếu mi còn không nói gì, ta đành chọn đại một đường rồi.”

“Leng keng…”

Chuông kêu như giục hồn, càng lúc càng gần. Ngay lúc Lan Anh không nhịn được nữa, vừa chui vào một địa đạo bất kỳ thì cuối cùng hệ thống cũng lên tiếng: 【Quay lại đường cũ! Trong địa lao có mật đạo thông ra ngoài!】

Lan Anh lập tức xoay người rút lui.

Vì sợ động tĩnh quá lớn, nàng không dám chạy, chỉ rón rén men theo vách tường mà bước nhanh. Trong lòng thầm phàn nàn: đã không muốn ai thoát ra, thì xây mật đạo làm gì chứ?

Càng rời khỏi mật thất, ánh sáng càng tối, trước mắt lại rơi vào một mảng hắc ám giơ tay không thấy năm ngón.

Lan Anh cố nhớ lại lúc trước đã đi bao xa, cảm thấy mình sắp về tới địa lao. Ngay lúc ấy, phía trước đột nhiên xuất hiện một vệt sáng vàng mờ mờ, chao đảo trên mặt đất.

“Leng keng...”

Nàng vội dừng bước, nín thở, nghe thấy tiếng bước chân kèm theo tiếng chuông mỗi lúc một gần.

Vầng sáng mỗi lúc một lớn, chẳng bao lâu sau, nơi ngã rẽ hiện ra một bóng người cầm đèn lồng, vận y phục chàm, thoạt nhìn giống như người dân tộc thiểu số ở vùng núi.

Nàng vội dán chặt người vào vách, may thay đối phương không phát hiện ra nàng, chỉ lấy chìa khóa mở khóa, rồi đi thẳng vào địa lao.

Lúc này Lan Anh mới biết, cửa địa lao thật ra có vài lối rẽ, chỉ là khi ấy quá tối cộng thêm địa hình phức tạp quanh co nên nàng không nhìn rõ.

Nhưng mà… người kia đã vào rồi, chẳng phải sẽ phát hiện nàng đã “dậy” rồi sao?

“Hệ thống, còn đường nào khác không?”

Lúc ấy, người canh giữ kia đã đi sâu vào địa lao, chẳng mấy chốc đã phát hiện "thi thể" biến mất.

Y lập tức biến sắc, xoay người định trở lại bẩm báo, nhưng còn chưa kịp mở miệng, bên tai đã vang lên tiếng chuông ngân:

“Leng keng…”

“Leng keng…”

Đèn lồng trong tay lay động, ánh nến hắt lên bóng người chập chờn như quỷ mị. Đồng tử của kẻ gác ngục co rút dữ dội.

Thiếu… thiếu chủ…

Chưa kịp cất tiếng, cổ họng y đã đau nhói, bốn chi cứng ngắc ngã vật xuống, chỉ còn tròng mắt đục ngầu đảo qua đảo lại.

Đèn lồng rơi xuống đất, ánh nến bị nước đọng dập tắt, trong khoảnh khắc tắt lửa ấy, y trông thấy người nọ tóc đen tung bay, tay áo phiêu dật, tựa như cánh bướm giữa đêm.

Ngay sau đó, bầy cổ trùng ồ ạt tràn ra.

Ngoài địa lao, Lan Anh vẫn đang thì thầm cãi nhau với hệ thống, hoàn toàn không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.

Hệ thống bảo các địa đạo khác đều dẫn thẳng tới đại bản doanh của địch, đi vào là chịu chết, nên nàng đành chờ trong bóng tối cho đến khi địa lao yên ắng trở lại, rồi mới nhẹ tay nhẹ chân mà quay lại.

Trong ngục tối đen như mực, chẳng thấy ánh đèn vàng đâu cả.

Người gác ngục có lẽ đã đi bằng lối khác.

【Ký chủ, mật đạo ở chỗ sâu nhất trong địa lao.】

Lan Anh vẫn men theo vách đá quay lại, lần trước đi khá trơn tru, nên lần này nàng bước nhanh hơn.

Kết quả chứng minh, con người không thể quá tự tin. Bước nhanh một cái, nàng lập tức đá trúng vật cứng, đau đến nỗi nước mắt muốn trào ra, mà vẫn phải cắn môi nhịn tiếng rên.

Cái gì vậy chứ, cứng hơn cả xương sọ nàng là sao.

Lan Anh vừa lau nước mắt vừa đi tiếp.

Đi chưa bao xa, nàng chợt nghĩ tới một vấn đề nan giải: trong bóng tối mịt mù thế này, làm thế nào để nhanh chóng tìm được và mở mật đạo?

Nàng hỏi hệ thống, nhưng hệ thống chẳng trả lời, mà lại lắp bắp nói: 【Ký, ký chủ… trong góc hình như còn một người nữa…】

Còn một người?

Vào từ khi nào? Là nạn nhân hay đồng phạm?

Lan Anh lập tức cảnh giác, siết chặt tay, theo chỉ dẫn của hệ thống, chậm rãi tiến về phía góc tối kia.

Tới gần mới phát hiện, tường đá nơi này có chút lỏng lẻo, từ khe hở giữa những phiến gạch rò rỉ vào một tia… ánh trăng mong manh.

Vừa khéo chiếu sáng một đôi mắt sáng trong.

Đen nhánh, tinh khiết, như dòng nước tuyết vừa tan đầu xuân, đang lặng lẽ đối diện với ánh mắt của nàng.

Lan Anh giật mình thót tim, hoảng hốt gọi thầm trong lòng: “Hệ thống, đây là ai?!”

Người này ở đây từ bao giờ vậy, sao không hề phát ra tiếng động gì cả!

Lúc này, hệ thống chỉ muốn òa khóc.

Càng nghĩ càng cảm thấy bất thường, nó lập tức mở lại tài liệu gốc kiểm tra, kết quả vừa thấy bốn chữ 《Đại Ung quỷ sự lục》, liền hóa đá tại chỗ.

Xuyên sai truyện rồi. Nàng không vào quyển ngôn tình ngọt sủng kia, mà lại thành nữ phụ pháo hôi trong một bộ cổ trang trinh thám mang yếu tố kinh dị Trung Hoa.

Mở đầu bị phụ mẫu ruột vứt xuống vực sâu, xác bị ném nơi hoang dã, sau đó bị người Miêu Cương nhặt về để luyện cổ, cuối cùng bị đại phản diện kẻ thèm thuồng máu thịt tươi ngon của nàng bắt đi để nuôi cổ.

Điều đáng sợ là, đại phản diện thèm thịt nàng ấy… chính là thiếu niên trước mặt.

Điều còn đáng sợ hơn nữa là… hệ thống sắp mất liên lạc với ký chủ.

Tình hình nguy cấp, hệ thống vội vã vứt lại hai câu:

【Cảnh báo... xin chớ... tiếp cận người này... hãy cố sống đến kết cục... đạt được kết cục HE...】

Âm thanh điện tử yếu ớt vang lên trong đầu, kèm theo từng tràng ong ong sắc nhọn, như mũi khoan xoáy thẳng vào óc.

Lan Anh suýt nữa ôm đầu mà nhảy dựng lên, mãi đến khi cơn đau qua đi, gọi thế nào cũng không thấy hệ thống đáp lại.

Thế là... chuồn mất rồi?

Lan Anh giận đến hộc máu. Cái hệ thống này thật chẳng có chút đạo đức nghề nghiệp nào, chí ít cũng phải nói rõ người trước mặt là ai đã chứ!

Nhưng việc đã đến nước này…

Nàng chỉ có thể cố gắng nhớ lại lời căn dặn cuối cùng của hệ thống, nhưng chỉ nghe được mấy từ rời rạc, như là “tiếp cận người này”… “đạt được HE” gì đó…

Từng đọc không ít truyện xuyên thư, Lan Anh lập tức hiểu ra.

Hệ thống nhất định là muốn nói: 【Xin ký chủ tiếp cận người này, công lược hắn, đạt được kết cục ngọt ngào HE rồi mới có thể về nhà nha.】

Dù sao cũng xuyên vào truyện ngọt sủng, chẳng lẽ còn có kịch bản nào khác ngoài tình cảm?

Lan Anh rất nhanh điều chỉnh lại tâm lý, dựa vào ánh trăng yếu ớt, chăm chú nhìn thiếu niên đang yên lặng ngồi trong góc.

Thiếu niên tựa lưng vào tường, dáng ngồi thẳng tắp, thân hình mảnh mai, tóc đen như suối xõa dài sau lưng.

Toàn thân bị bóng tối bao trùm, chỉ có một vầng trăng nhàn nhạt rọi xuống từ đỉnh đầu, tựa sương mù giăng nhẹ qua sống mũi và gò má thanh tú. Trên người hắn là bộ trường sam lam đậm, thêu hoa văn bạc tinh xảo.

Ánh sáng le lói hắt lên hàng mi dày, kéo theo bóng đổ dài mảnh dưới mắt, ánh nhìn đen láy kia vẫn lẳng lặng dõi theo nàng.

Tựa như một con búp bê sứ xinh đẹp được tạc khéo léo từ tay nghệ nhân.

Thế nhưng, trên người thiếu niên ấy lại loang lổ máu me và vết bẩn, làm người ta không khỏi tưởng tượng hắn từng chịu qua tra tấn tàn khốc nhường nào.

Lan Anh khom người, đưa tầm mắt ngang hàng với hắn.

“Ngươi cũng bị bắt vào đây sao?” Nàng hạ thấp giọng, cố gắng tỏ ra thân thiện, “Trong địa lao có mật đạo, chúng ta cùng nhau trốn ra nhé?”

Lông mi thiếu niên khẽ run, ánh nhìn vẫn dịu dàng mà trầm tĩnh, song hắn không mở miệng.

Hỏng rồi, nhìn bộ dạng kia... chắc là người dân tộc thiểu số? Có khi nào không hiểu tiếng Hán không?

Lan Anh khó xử gãi nhẹ má, đang định nghĩ xem nên giao tiếp thế nào thì tiếng chuông bạc ngoài địa lao lại vang lên lần nữa.

Sao mà nhanh vậy!

Nàng lập tức căng thẳng, vội vàng đứng dậy, mò mẫm trên vách đá tìm mật đạo, tay dính đầy rêu xanh cũng chẳng quan tâm nổi.

Thiếu niên vẫn dõi theo nàng, lặng lẽ nhìn bóng nàng chạy đông chạy tây.

Rồi như hiểu ra điều gì, hắn khẽ rũ mắt, đầu ngón tay nhè nhẹ cử động, tựa như đang vẽ ra một loại phù văn thần bí nào đó.

Lan Anh chợt nghe bên ngoài vang lên một âm thanh "kẽo kẹt" là lạ.

Nàng theo phản xạ nín thở lắng tai, chỉ lát sau, tiếng “kẽo kẹt” và tiếng chuông kia cùng lúc biến mất không còn.

Là nàng nghe nhầm?

…Không thể nào?

Nàng vội vã trở lại, ngồi xổm trước mặt thiếu niên, thì thầm hỏi: “Ngươi có nghe thấy tiếng kẽo kẹt vừa rồi không? Nghe như… nghe như tiếng ai đang gặm hạt vậy.”

Nói xong nàng mới chợt nhớ, hình như hắn không hiểu tiếng nàng, liền cắn môi im lặng.

Thôi vậy, tiếp tục đi tìm mật đạo đã.

Nào ngờ, thiếu niên vốn im lặng suốt từ nãy đến giờ bỗng nhẹ nhàng lắc đầu, khẽ mở miệng:

“Không nghe thấy.”

Thì ra... hắn biết nói tiếng Hán.

Lan Anh thở phào một hơi. Nếu hắn không hiểu lời nàng, thật chẳng biết phải bắt đầu "công lược" từ đâu.

Nàng định nói tiếp chuyện trốn ra ngoài, nhưng thiếu niên đã nghiêng người về phía nàng, tóc dài buông xuống, chuông bạc nơi đuôi tóc rung khẽ, vang lên từng tiếng trong trẻo như mưa xuân rơi trên mặt hồ, lan vào tai như nước vỗ nhẹ bờ.

Ánh trăng phủ lên gương mặt trắng mịn như ngọc, ánh mắt y nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay nàng, nơi máu đã loang ra một mảng đỏ tươi.

Từ hàng mi dài hạ xuống là đôi mắt đen sâu thẳm.

Giọng nói dịu nhẹ như gió xuân tháng ba, nhưng đuôi âm lại khẽ run rẩy, như cất giấu một niềm hân hoan không thể kiềm chế:

“… ngươi đang chảy máu kìa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play