“Cửa sổ này... lúc nào thì được đóng lại nhỉ?”

Lan Anh ngủ một giấc đến khi tự tỉnh, vừa thức dậy đã lê dép thêu bước đến bên cửa sổ, lẩm bẩm đẩy cửa ra.

Nhưng nàng cũng không để tâm lắm. Tối qua mệt đến choáng váng, mơ mộng gì cũng không nhớ rõ, có lẽ là trong lúc mơ hồ đã tự tay đóng lại.

Áo cũ dính máu, Lan Anh thuê tiểu nhị chạy việc, nhờ mua giúp một bộ đồ đơn giản để tạm mặc.

Nàng đi đến trước gương đồng chỉnh lại cổ áo và tóc tai, đây là lần đầu tiên sau khi xuyên sách nàng nhìn rõ dung mạo cơ thể này.

Tóc đen da trắng, lông mày lá liễu, sống mũi cao thanh tú, đuôi mắt hơi xếch, giữa bọng mắt dưới của bên phải có một nốt ruồi son nhỏ xíu.

Giống hệt gương mặt thật của nàng trước kia, kể cả màu sắc, kích cỡ, vị trí của nốt ruồi cũng giống hoàn toàn.

… Trùng hợp thật đấy.

Tuy nàng giống nguyên chủ từ đầu đến chân, vóc dáng cũng gần như không khác biệt, nhưng có một điểm khác: trước ngực nguyên chủ có một vết sẹo nhỏ.

Đã xuyên vào sách thì chuyện kỳ quái gì cũng có thể xảy ra, huống hồ hệ thống còn chạy mất rồi, nàng có thắc mắc thì cũng chẳng tìm được ai để hỏi.

Sửa soạn chỉnh tề xong, Lan Anh mang theo túi tiền ra ngoài định mua thêm vài bộ quần áo, lúc đi ngang phòng của Xuân Minh thì dừng chân gõ cửa.

Suýt thì quên, còn phải mua quần áo cho hắn nữa, nếu chỉ mình nàng đi mua, sợ rằng không nắm được kích cỡ chính xác.

“Xuân Minh, ngươi dậy chưa?”

Gõ cửa không ai trả lời, nàng gõ thêm vài cái nữa, đồng thời gọi vọng vào.

Vẫn không có động tĩnh. Chẳng lẽ vẫn chưa tỉnh?

Lúc nãy nàng mở cửa sổ nhìn xuống, thấy phố xá đã đông đúc, cửa hàng mở cửa, người qua lại tấp nập, chắc giờ cũng đã không sớm.

Có lẽ hôm qua quá mệt rồi, để hắn ngủ thêm một lát cũng được.

Lan Anh lùi lại, định quay người xuống lầu thì đột nhiên bị một người ở khúc cua hành lang tóm lấy tay.

Nàng giật mình thon thót, một giọng nữ lạnh như sương truyền đến:

“Cô nương đừng sợ, bần đạo là người của Vọng Ẩn Các, phối hợp với quan phủ điều tra vụ mất tích nữ thi, đến để cứu cô nương.”

Nếu Lan Anh từng đọc Ký sự Quỷ sự Đại Ung, hẳn đã biết Vọng Ẩn Các là một tổ chức giang hồ trong nguyên tác, tập hợp cao thủ chính nghĩa, chuyên trừ gian diệt ác, đôi khi nhận ủy thác của quan phủ để phá án.

Chỉ tiếc là Lan Anh chưa từng đọc nguyên tác, thậm chí còn không biết mình xuyên nhầm sách, nên không nhận ra nữ đạo sĩ trước mắt này chính là nữ chính của truyện Chử Đường Chi.

Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc nàng hiểu được lời của Chử Đường Chi.

Tối qua nàng và Xuân Minh toàn thân đầy máu vào khách điếm, chắc chắn khiến người khác nghi ngờ, có lẽ đã bị tố cáo.

… Bảo sao tối qua ông chủ khách điếm cứ hỏi tới hỏi lui, thì ra là đang thử dò xét nàng.

Bảo sao lúc nàng ra ngoài lại thấy có thêm một đám hộ vệ vác vũ khí trong khách điếm, thì ra là để đề phòng bọn họ, nàng còn khen thầm khách điếm này bảo an tốt nữa chứ…

Nói xong, Chử Đường Chi hơi nới tay, Lan Anh giật ra được, thấy trước mắt là một nữ đạo sĩ tóc búi, mặc đạo bào màu xanh, tay cầm trường kiếm.

Còn chưa kịp phản ứng, Chử Đường Chi đã vung kiếm phá cửa phòng của Xuân Minh, dẫn theo một luồng cương phong.

“Két ——”

Cửa phòng bật mở toang hoác, có thể thấy thiếu niên trong màn không biết đã ngồi dậy từ khi nào. Đối diện với tình huống đột ngột này, hắn chỉ thu tay vào tay áo, ngồi yên lặng bên mép giường, không đứng dậy cũng không nhìn người vào.

Tóc đen rũ xuống, mí mắt khép hờ, đôi mắt lờ đờ nhìn xuống sàn nhà, dáng vẻ như chưa tỉnh ngủ.

Tiếng ồn ào ong ong lọt vào tai, Xuân Minh có chút khó chịu, đến tốc độ chớp mắt cũng chậm lại rõ rệt.

Ngón tay khẽ nâng lên, định phóng ra cổ trùng, nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp vọng lại, hắn liền rút tay về.

Hắn ngước mắt lên, nhìn về phía thiếu nữ váy đỏ đang vội vã chạy đến.

Khi nhận ra là ai, hắn đè xuống cơn kích động của bầy cổ trùng, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, giọng nói có chút run:

“Ngươi về rồi à.”

Thiếu niên bị quấy nhiễu giấc ngủ tựa vào đầu giường, tóc dài rối nhẹ, giọng nói mang theo vẻ yếu đuối, tư thế như đang dựa dẫm.

Lan Anh lập tức chắn trước người hắn:

“Đạo trưởng, có gì từ từ nói, đừng vội động thủ…”

“Hắn không phải cùng một bọn với đám người kia, chúng ta đều là nạn nhân, đêm qua vừa cùng nhau trốn khỏi địa lao.”

“Chúng ta còn định đi báo quan nữa kìa, giờ vừa chuẩn bị ra cửa thì đạo trưởng đã đến rồi.”

Chử Đường Chi bước vào phòng, nhìn thiếu niên ngoan ngoãn trốn sau lưng Lan Anh, lông mày vẫn nhíu chặt, nhưng cuối cùng cũng hạ kiếm xuống.

Dù phần lớn kẻ xấu chỉ nhắm vào nữ thi và cô nương đi lẻ, nhưng để che giấu hành tung, trước đó cũng từng bắt cả nam nhân.

“Xin lỗi, là ta đường đột.”

Không khí trong phòng dần dịu xuống, Chử Đường Chi mỉm cười xin lỗi với Xuân Minh, còn thiếu niên thì vẫn cúi đầu ngồi bên mép giường, tay giấu trong tay áo, mắt nhắm không nhìn ai, cũng không mở lời.

Cứ như chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn.

Lại giống như một đứa trẻ con gặp chuyện thì trốn sau lưng người lớn, đợi người lớn xử lý xong sẽ về nhà ăn cơm ngủ nghỉ.

Vì thế Chử Đường Chi quay lại nhìn Lan Anh:

“Vậy có thể phiền cô nương nói rõ, các người trốn ra bằng cách nào không?”

Lan Anh nói ngắn gọn:

“Ta chưa chết hẳn, tỉnh lại thì cùng hắn tìm được một lối đi ngầm trong địa lao, rồi từ đó thoát ra ngoài.”

“Ra khỏi đó là một cái hang, nằm trên ngọn đồi ngoài thôn. Ta có thể dẫn đạo trưởng đến xem.”

“Hang động?” Chử Đường Chi nghe vậy thì sắc mặt thay đổi, kinh ngạc hỏi lại.

“Ta từng tìm ra một căn cứ của bọn họ, là mật thất dưới một căn nhà trong thôn, vậy mà cô nương lại từ hang động ngoài thôn đi ra…”

“Chẳng lẽ bọn họ giấu nhiều bí mật dưới lòng đất đến vậy?”

Vẻ mặt Chử Đường Chi càng lúc càng nghiêm trọng, Lan Anh cũng bị không khí này ảnh hưởng, vô thức căng thẳng theo.

Xem ra vụ mất tích nữ thi này không đơn giản rồi.

Nàng bất giác xoa xoa cánh tay, thầm thấy may mắn vì mình và Xuân Minh đã trốn thoát.

“Vậy các người tìm thấy mật đạo bằng cách nào?” Đang nghĩ đến đây, Chử Đường Chi đột nhiên hỏi một câu then chốt.

Lan Anh vốn đã định đi báo quan, sớm có chuẩn bị lời khai, vừa định mở miệng thì sau lưng vang lên một giọng khàn khàn:

“Là nó tìm được.”

Có lẽ hai người trò chuyện quá lâu, Xuân Minh đang nhắm mắt nghỉ ngơi cuối cùng cũng mở mắt, hàng mi dài khẽ run.

Vừa dứt lời, từ tay áo hắn chui ra một con rắn bạc mảnh dài, toàn thân trắng toát, lấp lánh ánh bạc, đôi mắt tím đen linh hoạt có thần.

“Xì xì ——” Rắn bạc trườn lên đầu gối Xuân Minh, thè lưỡi rít lên.

Ơ kìa, hắn có rắn từ bao giờ, sao nàng không biết?

Tuy ngạc nhiên, nhưng Lan Anh phản ứng rất nhanh, lập tức phụ họa theo lời hắn:

“Đúng vậy, chính là con rắn này, rắn bẩm sinh đã giỏi tìm hang hốc mật đạo mà!”

Nghe thấy Lan Anh không cần suy nghĩ đã thuận miệng nói ra, Xuân Minh hơi bất ngờ nghiêng đầu.

Lăn lộn giang hồ lâu năm, Chử Đường Chi rất hiểu tập tính loài rắn, cũng từng gặp nhiều người Miêu mang rắn theo bên người như Xuân Minh. Nàng ấy gật đầu: “Thì ra là vậy.”

“Hơn nữa, hình như bọn họ đang tìm cỏ hoàn hồn.”

Xuân Minh ôm rắn bạc vào ngực, tay nhè nhẹ vuốt cái đầu tròn trịa, giọng nhẹ tênh: “Đó là vị thuốc ta hay dùng, nên để ý nhiều một chút.”

“Cỏ hoàn hồn?” Chử Đường Chi nhíu mày, “Mấy hôm trước ta ghé ngang hiệu thuốc mua rượu thuốc cũng nghe loáng thoáng, nói là đơn hàng tăng đột biến, bọn tiểu nhị kêu không nhập đủ.”

“Cây đó có tác dụng gì?”

“Ta dùng để trợ ngủ.” Rắn bạc định bò lên tóc Lan Anh, Xuân Minh liền đưa bàn tay xương khớp rõ ràng kéo nó về, “Còn bọn họ dùng để làm gì thì ta không biết.”

Lan Anh chẳng hiểu gì về cỏ hoàn hồn, nhưng nghe Xuân Minh bảo “trợ ngủ” thì quay đầu nhìn sang.

Sau khi nói mấy câu ngắn gọn, hắn lại nhắm mắt nghỉ ngơi. Hàng mi rậm cụp xuống, tóc đen xõa bên má, thi thoảng bay lên trước mặt, vắt ngang sống mũi cao thanh tú.

Thiếu niên lúc ngủ ngoan ngoãn tĩnh lặng hơn bình thường.

… Đứa nhỏ tội nghiệp, bị nhốt trong địa lao tối tăm chẳng phân ngày đêm bao lâu, giờ giấc sinh hoạt loạn cả rồi.

Phải để hắn ngủ một giấc cho thật ngon.

Nàng nhìn sang Chử Đường Chi: “Đạo trưởng còn muốn hỏi gì nữa không? Chúng ta đổi chỗ nói chuyện nhé.”

Khi Lan Anh gõ cửa phòng Xuân Minh lần nữa thì trời đã gần hoàng hôn.

Nàng đưa bộ đồ mới mua cho Xuân Minh, “Chờ chúng ta mua đủ cỏ hoàn hồn, ngươi muốn lập tức lên đường tới kinh thành hay nghỉ thêm vài ngày nữa?”

Nếu Lan Anh biết mình đã xuyên vào quyển sách nào, chắc chắn sẽ dắt đại phản diện Xuân Minh trốn càng xa nam nữ chính càng tốt. Đáng tiếc, trên đời không có “nếu như”.

Chiều nay, Lan Anh dẫn Chử Đường Chi đi khảo sát hang động ngoài núi. Trên đường, nghe nàng ấy nói chuyện này nghiêm trọng, nơi này sẽ giao lại cho người khác trong Vọng Ẩn Các điều tra tiếp, còn nàng sẽ đến hỏi mấy người hái thuốc trong thôn.

Lan Anh nhớ Xuân Minh cũng cần cỏ hoàn hồn, nên bàn với Chử Đường Chi cùng đi. Chử Đường Chi vừa được nàng giúp đỡ, dĩ nhiên đồng ý.

Xuân Minh vừa mới tỉnh ngủ, vẫn còn mơ màng, ôm bộ đồ ngẩn người hồi lâu không trả lời.

Ngược lại Lan Anh đã tự tưởng tượng ra đủ cảnh nguy hiểm như trong phim, rồi tự quyết định: “Chúng ta trốn ra kiểu này, không biết có ai truy sát không, tốt nhất là nhanh chóng rời khỏi đây.”

Xuân Minh chậm rãi gật đầu, Lan Anh nhìn vẻ đờ đẫn của hắn, cũng chẳng rõ hắn thật lòng đồng ý hay chỉ ậm ừ cho qua.

“Vậy ngươi thay đồ đi nhé, ta về phòng trước.”

Chử Đường Chi nói sẽ khởi hành ngay đêm nay, nên Lan Anh vội vàng mua quần áo và ít đồ dùng, rồi quay về khách điếm giục Xuân Minh chuẩn bị.

Chiều nay leo núi đổ mồ hôi, trong lúc chờ Xuân Minh, Lan Anh cũng không rảnh rỗi nàng thay bộ áo váy ướt đẫm, mặc một bộ trang phục nữ nhân dân tộc Miêu.

Cả ngày đi ngoài đường, nàng để ý thấy trong thôn có không ít người Hán, nhưng cặp đôi như “thiếu nữ Trung Nguyên và nam nhân dân Miêu tộc” thì lại rất hiếm.

Đây đã là thôn Viễn Bích nơi dân Miêu và người Hán sống lẫn lộn, nằm ngay vùng giáp ranh giữa Miêu vực và Trung Nguyên. Nếu đi xa hơn, chỉ e nàng và Xuân Minh sẽ càng nổi bật.

Nếu lại xảy ra hiểu lầm như hôm nay thì rắc rối lắm.

Thay đồ xong, Lan Anh ăn hai cái bánh bao, đoán Xuân Minh chắc cũng chuẩn bị xong rồi, bèn xách hành lý sang phòng hắn.

Trời đã chạng vạng, ánh tà dương mang theo chút ấm áp cuối ngày, xiên qua cửa sổ hoa văn phức tạp, nghiêng nghiêng chiếu vào.

Thiếu niên ngồi ngay ngắn bên cửa sổ, khoác trên người bộ áo màu chàm tím hoa lệ, tay áo rộng mềm mại bay bay trong gió, như cánh hoa bung nở giữa ánh chiều mờ nhạt.

“Leng keng ——”

Nghe thấy tiếng động, hắn nghiêng đầu nhìn lại, tiếng chuông bạc nơi tóc ngân lên lanh lảnh.

Khác với người dân tộc Miêu bình thường, trên người hắn không đeo nhiều trang sức, chỉ có vài miếng bạc tròn đính ở tay áo và vạt áo, cùng vài lọn tóc thắt chuông bạc đơn giản mộc mạc, giống hệt kiểu tóc hắn.

“Ngươi đeo gì trên tai vậy? Đẹp quá.”

Lan Anh lập tức phát hiện bên tai trống trơn của hắn nay đã có thêm một chiếc khuyên.

Lại gần nhìn kỹ, thì ra là một con bướm bạc, cánh có đính ngọc mã não đỏ, nổi bật vô cùng giữa mái tóc đen nhánh và làn cổ trắng như ngọc.

Chỉ đeo một bên, nhưng có lẽ vì hắn quá đẹp nên lại có nét thời trang không cân xứng rất đặc biệt.

Xuân Minh nghiêng đầu, con bướm đỏ như đang tung bay giữa ánh hoàng hôn, khiến gương mặt yên tĩnh ôn hòa của thiếu niên tăng thêm vài phần sống động.

Hắn nghe nàng cảm thán thì suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc đáp: “Không biết, lúc rất nhỏ đã có rồi.”

“Không rõ ai để lại.”

Ánh hoàng hôn chảy tràn trong mắt hắn, ánh lên những sắc màu rực rỡ huyền ảo, giọng nói hắn nhẹ như gió sắp cuốn đi mất.

Lan Anh nghe thấy chữ “để lại”, lại nhớ đến cảnh hắn lang thang không nơi nương tựa, trong lòng hối hận đến mức muốn tự tát mình.

May mà Xuân Minh chủ động chuyển chủ đề, vô thức liếc ra ngoài cửa sổ, rồi thu hồi tầm mắt, đứng dậy.

“Hình như sắp muộn rồi, chúng ta đi thôi.”

“Ừ ừ.” Lan Anh nhìn thấy mặt trời đã lặn quá nửa, vội vàng gật đầu, vác hành lý chuẩn bị ra ngoài.

Vừa xoay người, đột nhiên bị ánh sáng trắng lóe lên sau lưng Xuân Minh nơi cửa sổ đâm vào mắt, nàng vô thức giơ tay che, đồng thời trong đầu lóe lên một tia cảnh giác.

Lập tức túm lấy vai Xuân Minh, đẩy hắn sang một bên, ngay sau đó “xoẹt” một tiếng có vật sắc nhọn xé gió đâm sượt qua sau vai nàng.

Trong khoảnh khắc ngã xuống đất, Lan Anh vẫn còn đang gào thét trong lòng.

Mình xuyên vào truyện ngọt cổ đại cơ mà, đâu phải truyện tu tiên hủy thiên diệt địa gì cho cam, sao lại ngày nào cũng phải lo giữ mạng thế này!

Cô nàng nữ phụ vai ác này còn chưa kịp bắt đầu làm loạn mà!?

Đáng ghét, rốt cuộc đây là nhiệm vụ công lược, hay nhiệm vụ sinh tồn vậy hả!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play