Bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ dị đến mức chưa từng có.
Nếu vào lúc này Hứa Nặc có thể quay đầu lại nhìn, e là sẽ phát hiện ra mấy nam chính trước nay luôn lạnh lùng với mình, lúc này đều đang nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp đến cực điểm.
Đáng sợ nhất chính là bầu không khí bất chợt trở nên yên tĩnh.
Thư ký không nghe được tiếng lòng của Hứa Nặc, thấy Phong Hoán Triều không có phản ứng gì, cũng bắt đầu thấy khó hiểu.
“Đưa về.”
Khi bầu không khí đang căng thẳng giằng co, Phong Hoán Triều lại lên tiếng.
Nói xong liền xoay người bỏ đi, giọng điệu đầy mệnh lệnh, dường như chẳng hề có ý định bàn bạc với ai.
Thư ký liếc nhìn Hứa Nặc ở phía bên kia, trong mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã giấu đi.
Anh cúi người xuống, nhìn cô Hứa vẫn chưa kịp phản ứng lại chuyện mình được cứu, khẽ nói:
“Chúc mừng cô, cô Hứa.”
Nhìn dáng vẻ ánh mắt vô hồn của cô, thư ký thầm nghĩ cũng không trách cô mừng đến ngẩn ngơ—ngài Phong đích thân đến, không bị từ hôn thì thôi, lại còn vớt lại được cả cái mạng.
【Chúc mừng cái gì chứ? Chúc mừng tôi dốc cả tấm chân tình ra với thế giới, để rồi thế giới tạt nước tiểu vào tôi à????】
【Không đúng, rốt cuộc sai ở bước nào? Tôi làm đúng theo kịch bản mà, sao lại sống sót rồi?!】
Vậy còn bộ 《Trọng sinh: Tôi là tiểu thư con một nhà giàu vùng Giang – Tô – Thượng Hải》 cùng 《Trọng sinh: Bên trái hôn môi Tây, bên phải sờ ngực Tây》 của tôi đâu rồi?
Hệ thống cũng bối rối: 【Không biết nữa, thầy chưa dạy cái này】
Điều kỳ lạ là, mấy nam chính trước đó một lòng muốn đẩy Hứa Nặc vào chỗ chết, lúc này lại không ai lên tiếng phản đối, mặc nhiên để cô bị người nhà họ Phong đưa đi.
Kệ đi, ai nấy đều bận cả rồi.
Nam chính số một tìm lại tấm ảnh chụp chung với Hứa Sở Sở, cắt nửa bên mình đang hơi mỉm cười rồi gửi cho quản gia già.
Nam chính số một: Chú, chú thấy thế nào?
Quản gia lập tức trả lời: Lâu lắm rồi không thấy cậu chủ cười vui thế này đấy ạ (๑¯◡¯๑)
Nam chính số hai thì nhận được cuộc gọi từ cấp dưới.
“Cố thiếu, đã đến nhà Hứa Nặc rồi, không tìm thấy thiếu niên mà ngài nói.”
Cố Lộng Huyền không thay đổi sắc mặt, cúp máy, trong đầu vừa thầm khẳng định rằng trái tim Hứa Nặc đúng là nát như bài thi tiếng Anh cấp sáu của cô ta, vừa không tránh khỏi cảm thấy một chút hụt hẫng dâng lên.
Còn nam chính số ba——
“Lão Sở, quần lót của cậu dùng vải gì đấy?”
Nam chính số bốn – Sở nào đó:
“……Cút.”
…
Hứa Nặc ban đầu chỉ giả vờ liệt, giờ biết mình không chết được thật thì liệt thật luôn.
Phong Hoán Triều không từ hôn, nên cô vẫn là vị hôn thê, vì vậy đám vệ sĩ đi theo cũng không ai dám động vào cô. Cuối cùng vẫn là thư ký tốt bụng dìu cô đi.
Trong khoang sau của chiếc limousine dài, Phong Hoán Triều một mình chiếm hai chỗ, hai chân dài còn gác lên ghế phía trước, tay khoanh trước ngực, đôi mày sắc lạnh mà ánh mắt lại uể oải, chẳng rõ đang nhìn về đâu.
Thư ký sắp xếp cho Hứa Nặc ngồi xuống cạnh mình.
“Cô Hứa, nghe nói cô vẫn còn đang đi học, nên không mời rượu đâu, cô muốn uống nước trái cây không?”
Thư ký dường như hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ mất hồn mất vía của cô, cứ thản nhiên hỏi han.
Hứa Nặc ánh mắt mơ hồ:
“Có sữa không?”
Nghe thấy từ đó, Phong Hoán Triều – người đang giơ tay lên móc thứ gì đó lên tai – đột nhiên liếc mắt sang phía này một cái.
“Không có sữa, xin lỗi cô Hứa, cô uống nước trái cây nhé.”
Miệng thư ký thì nói xin lỗi, nhưng vẻ mặt chẳng có bao nhiêu áy náy, vốn dĩ chỉ là hỏi cho có lệ, nước trái cây đã rót xong, đặt ngay trước mặt Hứa Nặc.
Hứa Nặc uống cạn một hơi, miễn cưỡng lấy lại chút tỉnh táo, lúc này mới đưa mắt nhìn về phía đối diện, gần như ngay lập tức, ánh mắt cô liền bắt gặp món đồ vừa mới xuất hiện trên tai người đàn ông kia.
Một vật nhỏ nhắn, ánh kim loại màu bạc lạnh lẽo, toát lên cảm giác công nghệ cao.
Là máy trợ thính.
【Phong Hoán Triều… tai không nghe được sao??】
Trong nguyên tác đâu có nói đến chuyện này.
Chả trách nãy giờ anh ta nói rất ít… mà khoan, vừa nãy sao lại không đeo máy trợ thính?
Thấy ông chủ đeo thiết bị lên tai, người thư ký lúc trước còn hơi lơ đễnh lập tức vào trạng thái làm việc, đưa chiếc hộp mà cấp dưới vừa giao lúc lên xe tới trước mặt Phong Hoán Triều.
“Thưa sếp, đây là vật tìm thấy trong phòng cô Hứa Sở Sở.”
Cấp dưới báo cáo, cô ta đúng là vẫn còn bất tỉnh, nên họ chỉ nhờ bảo mẫu phụ trách. Bảo mẫu thấy trợ lý của Tiêu Tịnh Trần cũng có mặt nên đồng ý.
Vì hình dạng khác biệt, lại chẳng giống gu thường ngày của Hứa Sở Sở, toàn là kim cương đá quý nên bảo mẫu có ấn tượng khá sâu.
Đó là một miếng ngọc màu đen, được chạm khắc thành hình một con cá đang vẫy đuôi. Khi cầm vào tay, lập tức truyền đến cảm giác mát lạnh.
Hứa Nặc lặng lẽ liếc nhìn. Ngay sau đó, ánh mắt sắc bén của ai kia đã rơi thẳng lên người cô.
Cô cứng đờ mặt, ánh mắt khẽ đảo lên, vừa vặn chạm phải ánh nhìn của Phong Hoán Triều.
Ánh mắt ngông nghênh mà chẳng hề né tránh, như đang nói: “Nhìn đủ chưa?”
【Không cho nhìn ngực thì thôi, đến miếng ngọc cũng không cho nhìn à, quả nhiên ngực càng to thì càng keo kiệt】
Phong Hoán Triều — người từ trước tới nay chưa từng bị ai đánh giá là ngực to: “….”
Ánh mắt anh lướt đến gương mặt bình tĩnh của thư ký.
“Cậu không nghe thấy à?”
Thư ký bị hỏi bất ngờ, hơi ngẩn ra:
“Ngài đang nói đến cái gì ạ?”
Phong Hoán Triều đột nhiên thu hai chân dài về, khẽ bật cười một tiếng, đưa tay tháo chiếc máy trợ thính bên tai trái xuống rồi tiện tay ném đi.
Một kẻ điếc như anh ta lại đột nhiên có thể nghe được những thứ người bình thường không nghe thấy.
Hành động ấy, rõ ràng là lời từ chối giao tiếp.
So với trước đây, tính khí của Phong Hoán Triều bây giờ đã bớt gay gắt, nhưng tâm tư lại càng khó đoán. Ngay cả thư ký đã theo anh nhiều năm cũng thường xuyên không hiểu rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
…
Nơi anh sống nhỏ hơn tưởng tượng rất nhiều, một căn biệt thự ba tầng, điều đặc biệt duy nhất là trong vòng mấy trăm dặm quanh đây chỉ có đúng một tòa nhà này.
“Vì sao lại đưa tôi đến đây?”
Vừa xuống xe, Phong Hoán Triều liền đi thẳng vào trước. Trên suốt quãng đường, Hứa Nặc đã dần chấp nhận thực tế là mình không chết được, nhìn có phần ủ rũ.
Thư ký chỉ mỉm cười thân thiện, không trả lời câu hỏi của cô.
“Cô Hứa, cô là vị hôn thê của ngài Phong, đến đây có gì lạ đâu.”
Hứa Nặc thầm nghĩ: Quý báu gì chứ, đính hôn bao nhiêu năm rồi, đến cái mặt cũng chưa từng thấy.
Thật ra thư ký cũng chẳng biết vì sao lại bị đưa đến đây. Vừa quay lưng đi, nụ cười trên mặt anh ta liền biến mất, thậm chí còn có phần phiền muộn.
Giờ thì người ngoài đều biết rõ chuyện Phong Hoán Triều từ hôn là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi, ai mà ngờ được ông chủ của anh ta lại không có ý định từ hôn. Giờ thì anh lại phải đi dọn dẹp đống dư luận ngoài kia.
Phong Hoán Triều đá cửa bước vào, tay cầm miếng ngọc đen, tùy tiện ngả người xuống ghế sô pha phía sau. Anh không đeo máy trợ thính, nên ngay khi rời khỏi Hứa Nặc, âm thanh lập tức như thủy triều rút khỏi thế giới của anh.
Miếng ngọc rất nhỏ, anh lướt tay từng chút một, cảm giác trơn mịn dễ chịu.
Nhưng trong ký ức của anh, món đồ đó không mượt đến vậy.
Thư ký gõ cửa bước vào, theo thói quen cúi người nhặt chiếc cà vạt bị vứt trên đất lên, rồi đặt máy trợ thính lên bàn.
“Thưa sếp, là món ngài muốn tìm sao?”
Dù Phong Hoán Triều không nghe được, nhưng anh đại khái cũng đoán ra anh ta đang nói gì.
Tâm trạng bực bội, anh lập tức ném món đồ khi nãy còn nắm chặt trong tay sang cho thư ký.
Dù không nhận được câu trả lời rõ ràng, thư ký cũng biết đáp án là: Không phải.
“Trả lại đi.”
Giọng nói khàn đặc vang lên trong phòng. Với người bị vấn đề về thính lực, phát âm thường có đôi chút khác biệt.
Nhưng giọng của Phong Hoán Triều lại vô cùng bình thường. Nếu không phải sau này Hứa Nặc tận mắt thấy anh đeo máy trợ thính, thì hoàn toàn không thể nhận ra người này thật ra là không nghe thấy gì.
“…Hầy.”
Thư ký thở dài, như đã đoán trước được.
Dù biết anh không nghe được, nhưng vẫn không nhịn được mà nói:
“Chỉ dựa vào một miếng ngọc để nhận người, sếp à, ngài định tìm đến bao giờ đây?”
Cả nước này những cô gái đúng độ tuổi và sở hữu ngọc hình cá gần như đã bị tra hết một lượt.
Thậm chí vì bị người lớn trong nhà thúc ép, Phong Hoán Triều còn tùy tiện chọn một người làm vị hôn thê để làm bia đỡ đạn.
Vậy mà người vị hôn thê thật sự mà anh đã tìm suốt bao năm, đến nay vẫn chẳng có chút manh mối nào.
…
Hứa Nặc đưa tay lên sờ theo thói quen, đó là miếng ngọc trắng được chạm khắc thành hình con cá đang bơi, ở giữa có một vết nứt.
Mỗi lần cô suy nghĩ chuyện gì, đều thích dùng tay cào nhẹ lên đường nứt ấy.
Điện thoại đột nhiên reo lên, phần ghi chú hiển thị: “Em trai lớn”.
“Alo? Tiểu Du, nhà mình bị trộm hả!? Em không sao chứ?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nam thiếu niên trong trẻo:
“Giờ thì không sao. Nhưng nếu chị còn không về, thì em có chuyện thật đấy.”
Hứa Nặc lập tức bật dậy: “Em đừng sợ!”
“Chị về ngay. Nhưng trước khi về, để chị kể em một chuyện cười trấn an tinh thần nhé!”
“Ngày xưa, có một cậu thiếu gia họ Cố. Người nhà mong cậu ấy bị suy thận, nên đặt tên cậu ấy là Cố Lộng Huyền."
*Ngụ ý: cố tình đùa giỡn lãng mạn, chơi cho suy thận
“HAHAHAHA có buồn cười không!”
Thiếu niên: “……”