Hứa Nặc rụt rè xin phép thư ký để rời đi, người sau lập tức đi hỏi ý ông chủ nhà mình.

Đáp lại là một cái gạt tàn bay thẳng tới với thái độ cực kỳ mất kiên nhẫn.

Thư ký ngay lập tức gật đầu đồng ý, đồng thời không nhịn được mà thầm oán: người ta đưa về xong lại thả đi, vậy lúc đầu sếp bảo “đưa về” là có ý gì chứ?

“Nhưng mà, ngoại trừ vị hôn thê thật sự, ông chủ cũng không cho bất kỳ ai khác ở lại…”

Nhìn dáng vẻ Hứa Nặc cúi đầu cảm ơn rối rít, khúm núm bước lùi ra sau, nụ cười bên môi thư ký lại chẳng chạm đến đáy mắt.

Nhà họ Hứa, không biết nuôi kiểu gì mà lại dạy ra được một người như cô ta.

Bước chân ra khỏi nhà họ Phong, Hứa Nặc vừa rồi còn như chim sợ cành cong bỗng hất tóc sang hai bên, tiện tay dùng dây buộc lại. Ngay lập tức, đôi mắt yêu mị và dung nhan kiều diễm của cô lộ ra hoàn toàn.

Dù hai mắt vẫn còn sưng húp, nhưng không hề ảnh hưởng đến nhan sắc.

Nếu là người quen mà thấy dáng vẻ hiện tại của cô, e là chẳng ai nhận ra nổi.

Khí chất chênh lệch đến quá lớn.

“Tiểu Du.”

Đèn hành lang bị hỏng, Hứa Nặc thở hồng hộc leo lên tới tầng năm, vừa đi vừa gọi tên em trai mình.

Cửa nhà bên cạnh đột nhiên mở ra, một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng và quần dài đen bước ra, trông chừng mười lăm mười sáu tuổi.

Ngũ quan tuấn tú, vóc dáng đã gần vượt qua cả Hứa Nặc. Nếu lúc này có người nhà họ Cố đứng ở đây, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến mức há hốc mồm.

Thiếu niên này lại có đến bảy phần giống với Cố Lộng Huyền.

Nói hai người không có quan hệ máu mủ, e là chẳng ai tin nổi.

Thấy cậu không sao, Hứa Nặc thở phào nhẹ nhõm.

“Làm chị sợ đến mức suýt ị ra quần luôn đấy.”

Hứa Du: “……… Chị đừng nhìn em, em không giặt quần cho chị đâu.”

Căn hộ thuê của Hứa Nặc có hai phòng ngủ một phòng khách, khu chung cư cũ kỹ, vị trí cũng chẳng tốt lắm, nhưng được cái tiền thuê rẻ.

Cô kiểm tra một lượt, ổ khóa đúng là có dấu hiệu bị cạy.

Sau khi vào nhà, thừa lúc Hứa Du không chú ý, cô kín đáo cầm lấy lá “di thư” đặt trên bàn…

Rồi nhét vào miệng nuốt luôn.

Hệ thống: 【………Cô đói đến mức này thật à】

“Chị đang ăn gì đấy?”

Hứa Du nghi ngờ liếc sang, Hứa Nặc liền rót một ly nước, cố gắng nuốt trôi xuống, mặt mày bình tĩnh như không:

“Da chân, em muốn không?”

Thiếu niên trợn mắt: “Chị giữ mà dùng.”

Sau đó cậu nhìn chằm chằm vào chân Hứa Nặc, đột nhiên nheo mắt lại.

“Vậy ra, hôm nay chị về muộn như vậy là do ra ngoài cạy da chân à?”

Đôi giày của Hứa Nặc từ lâu đã bị cô tiện tay ném cho Cố Lộng Huyền cùng với đôi tất trị giá hai vạn.

Hiện giờ, đôi dép dưới chân cô là do thư ký của Phong Hoán Triều thấy cô đáng thương mà đưa cho.

Hứa Nặc cử động ngón chân, mặt không đổi sắc: “Ừ.”

Hứa Du bật cười mỉa mai, rõ ràng không tin chút nào.

Cậu bước lại gần, bất ngờ áp sát Hứa Nặc. Mấy năm nay cậu cao vọt lên nhanh chóng, giờ đã vượt cả chị mình. Bị áp sát đột ngột thế này, áp lực không hề nhỏ.

Hứa Nặc đối diện với cậu em trai do chính tay mình nuôi lớn, bất chợt khẽ cong môi cười.

Cô rất hiếm khi cười kiểu này, ánh mắt cong cong, sóng nước mị hoặc lưu chuyển, mang theo nét quyến rũ lẳng lơ đến mức khiến người vừa chủ động áp sát cũng bất giác thất thần trong khoảnh khắc.

“Phì!”

Hứa Nặc cười gian, phì một tiếng về phía cậu:

“Làm gì đấy, khóe mắt chị có gỉ mắt à?”

“Nói mới nhớ, sáng nay ra ngoài hình như đúng là chưa rửa mặt thật.”

Hứa Du: “……… Em đi làm bài tập đây.”

Cậu mặt không cảm xúc, đưa tay lau mặt một cái, sau đó xoay người đi thẳng về phòng mình.

Gương mặt vốn còn bình thản, nhưng ngay khoảnh khắc quay lưng đi, trong đôi mắt ấy lập tức phủ đầy một tầng u ám.

Bộ dạng chật vật đầy thương tích đó của cô, sao có thể chỉ là vì ra ngoài cạy da chân đơn giản như vậy.

Khép cửa lại, cậu tựa lưng vào tường, chậm rãi thở ra một hơi nặng nề.

Những kẻ đến nhà hôm nay có liên quan đến gia đình ruột thịt kia của cậu sao?

Còn những vết thương trên người Hứa Nặc cũng là do bọn họ gây ra ư?

Hứa Du cúi đầu, tấm lưng gầy gò căng cứng như dây đàn, móng tay cắm sâu vào da thịt. Ánh mắt lóe lên giữa mái tóc mái dài phủ trán, mang theo sự cố chấp đến đáng sợ.

Không ai được phép chia rẽ cậu và chị.

Dù là ai cũng đừng hòng.

Xác nhận Hứa Du đã vào phòng, Hứa Nặc mới thở phào nhẹ nhõm.

Ban đầu cô đã chuẩn bị tinh thần chết chắc trong hôm nay, nên mới để lại di thư cùng toàn bộ tiền tích cóp trên bàn, để lại cho Hứa Du.

Hệ thống vốn đã im lặng từ lâu bỗng lên tiếng:

【Ký chủ, cô nói xem, việc cốt truyện thay đổi có thể nào là do Hứa Du không?】

Hứa Du chính là em trai ruột của Cố Lộng Huyền – người bị bắt cóc suốt nhiều năm. Hứa Nặc đã phát hiện ra cậu một cách rất tình cờ.

Theo mạch truyện gốc, Hứa Du lẽ ra sẽ được nữ chính Hứa Sở Sở phát hiện khi đang làm t*nh nguyện ở trại trẻ mồ côi do cô ta tài trợ thời đại học, rồi được đưa về nhà họ Cố.

Tấm chân tình năm phần ban đầu mà Cố Lộng Huyền dành cho Hứa Sở Sở, cũng nhờ chuyện này mà tăng lên thành mười phần.

Nhưng khi Hứa Nặc gặp được Hứa Du, cậu bé thực sự quá đáng thương, khiến cô động lòng trắc ẩn, lén nuôi dưỡng cậu bên mình.

Dù sao thì năm nay cô cũng chết, đến lúc đó Hứa Du vẫn là trẻ mồ côi, rồi cũng sẽ gặp được nữ chính trong quá trình làm t*nh nguyện ở đại học.

Dù quá trình khác biệt, nhưng kết quả cuối cùng vẫn giống nhau, nên cô cũng chẳng quá để tâm.

Nhưng mà giờ thì…

【Thống nhi à, loạn thật rồi đấy!!!】

Hứa Nặc giận đến mức phát điên, bật dậy gào thét trong câm lặng, một cơn thịnh nộ đầy bất lực.

Cô không đầu thai cũng chẳng sao, cô không để tâm.

Nhưng cơ thể của cô thì không thể đợi được nữa!

Khi xuyên vào sách, Hứa Nặc đã dùng chính cơ thể thật ngoài đời—một cơ thể đang mang bệnh nan y. Dù sao thì đây cũng chỉ là thế giới tiểu thuyết, mà trong nguyên tác, nhân vật “Hứa Nặc” đến cả miêu tả ngoại hình còn không có.

Vì cô phải hoàn thành nhiệm vụ nên hệ thống mới tạm thời cưỡng ép ngăn chặn sự di căn của tế bào ung thư trong cơ thể cô.

Đợi đến khi cô hoàn thành nhiệm vụ và được đầu thai, thì sẽ được ban cho một cơ thể mới hoàn toàn.

Nhưng bây giờ lại không chết được, cơ thể của cô ai mà biết sẽ xảy ra chuyện gì.

【Tình hình nghiêm trọng rồi, tôi tạm thời rời hệ thống để lên báo cáo, trong thời gian này cô nhớ đừng quên giữ vững nhân vật của mình. Trước mặt các nhân vật chính mà OOC là đại kỵ đấy!】

Có thể nghe ra, ngay cả giọng hệ thống lúc này cũng hơi hoảng loạn.

Hứa Nặc vô lực giơ tay lên, lười biếng đáp:

“Đi đi đi đi, lo mà đi đi.”

Hệ thống vừa đi, bên nhà họ Hứa đã lập tức gọi tới.

Dường như đã biết chuyện nhà họ Phong không hủy hôn, nên muốn gọi cô về để hỏi rõ đầu đuôi.

Hứa Nặc đảo trắng mắt một cái, miệng thì lại nói lời khác hoàn toàn:

“À… là bây giờ hả… vâng vâng, con qua ngay… hu hu hu con cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì nữa…”

Vừa dập máy, cô liền bực dọc tháo dây buộc tóc, xốc lại mái tóc rối bời.

“Chị định ra ngoài à?”

Cửa phòng Hứa Du bỗng mở ra, cậu đứng tựa bên khung cửa, dáng vẻ điềm nhiên như thường, nhìn sang Hứa Nặc đầu tóc tán loạn ở bên kia.

“Lại đây.”

Đợi Hứa Nặc bước tới gần, cậu đột nhiên ra tay kéo tay áo cô lên, tháo sợi dây đen đang quấn quanh ngọc bội hình cá trắng trên cổ tay cô xuống, sau đó rót rượu thuốc lên những vết bầm tím trên cánh tay cô.

Hứa Du cụp mắt xuống, lặng lẽ giúp cô bôi thuốc, không hỏi vết thương kia từ đâu mà ra.

Hứa Nặc nhìn cậu em trai với dáng vẻ chau mày, như thể rất muốn hỏi điều gì nhưng lại cố nhịn, bất giác bật cười không chút gánh nặng.

Thôi vậy, chuyện đến đâu hay đến đó.

Ít nhất, trước khi cơ thể này sụp đổ hoàn toàn, cô phải sắp xếp mọi thứ cho em trai thật ổn thỏa.

Tâm trạng tốt hơn rồi, kỹ năng diễn xuất của Hứa Nặc cũng tự nhiên hơn hẳn.

Nhưng tâm trạng vui vẻ ấy lập tức chấm dứt ngay khoảnh khắc Hứa Nặc lom khom bước qua cổng nhà họ Hứa, đụng mặt Cố Lộng Huyền—người miệng độc, tính tình chua ngoa, nhưng lại mang gương mặt đạo mạo quân tử.

【Nếu anh rảnh quá không có việc gì làm, hay là để tôi nhờ quan hệ tống anh vào viện tâm thần chơi mấy ngày nhé?】

Cố Lộng Huyền, từ đầu đến cuối chưa kịp nói một lời: “………”. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play