Nghe đến cái tên đó, Hứa Nặc cũng sững người.
Không đúng… Trong nguyên tác, chẳng phải người đến là thư ký của Phong Hoán Triều sao? Sao giờ lại thành chính chủ đến tận nơi rồi?
Kiếp trước, Hứa Nặc mắc bệnh nan y, vì muốn kiếp sau đầu thai vào một gia đình tốt, ông trời cho cô xuyên vào một cuốn tiểu thuyết, trở thành nữ phụ vô dụng, hèn nhát.
Kịch bản của cô rất đơn giản: Là con riêng nhà họ Hứa, từ nhỏ đã ghen tỵ với tiểu thư chính hiệu – nữ chính Hứa Sở Sở.
Bởi vì những thiên chi kiêu tử vây quanh nữ chính ai cũng đẹp trai ngời ngời, nên từ một người đủ loại tính cách, cô trở thành người có mỗi một tính cách: sắc.
Bắt đầu từng người một, cô ra sức quyến rũ.
Nhưng khổ nỗi quá hèn, lại còn ngốc, không những không quyến rũ được ai mà còn như ruồi nhặng, suốt ngày gây phiền cho nữ chính.
Cho đến hôm trước, khi vô tình đẩy Hứa Sở Sở ngã khỏi cầu thang, mấy nam chính vẫn còn nể mặt nữ chính lập tức bùng nổ.
Quyết định trừ khử cô ta.
Thế nhưng, các nam chính vốn tính cách khác nhau, lại đều nhẫn nhịn đến tận bây giờ là có lý do.
Ngoài việc Hứa Nặc là em gái cùng cha khác mẹ của nữ chính, còn một nguyên nhân nữa: Cô có một vị cha nuôi quyền thế ngập trời, là đại phản diện lớn nhất của truyện, người được gọi là Bạo quân – Phong Hoán Triều.
Hứa Nặc chính là vị hôn thê trên danh nghĩa của anh ta.
Hai người chưa từng gặp mặt. Hứa Nặc làm điều xấu thì cứ lôi cái danh “vị hôn thê của Phong Hoán Triều” ra dọa người.
Nhà họ Phong từ lâu đã thấy chướng mắt. Giờ đây cô sa cơ, bị toàn bộ nam chính hợp sức dồn ép, Phong gia chẳng thèm suy nghĩ đã lập tức tuyên bố hủy hôn.
Trong nguyên tác, Hứa Nặc bị tiêm thuốc độc, vẫn còn thoi thóp, sau đó bị người nhà họ Phong đá một cước chết tươi.
【Thật sự là… Phong Hoán Triều!?】
Nam thứ Cố Lộng Huyền vẫn còn ánh nhìn xót xa khi nhìn về phía Hứa Nặc – người giờ đây như chết đứng vì sợ — khóe môi khẽ nhếch:
“Lên đường bình an nhé.”
Giờ thì muốn hỏi thêm mấy câu cũng chẳng còn cơ hội.
Nam chính Tiêu Tịnh Trần thì “chậc” một tiếng đầy khó chịu. Đến giờ còn chưa biết người đứng đầu trong lòng Sở Sở rốt cuộc là ai.
Tiếng đế giày da gõ trên sàn đá cẩm thạch sáng bóng phát ra tiếng “bốp bốp” khô khốc.
Người đàn ông ấy vừa xuất hiện, không khí như đông cứng lại — không ai dám nhìn thẳng.
Ấn tượng đầu tiên về Phong Hoán Triều luôn chỉ gói gọn trong hai chữ: giết chóc.
Hiếm ai chú ý đến khuôn mặt luôn đanh lại vì khó chịu kia lại thực ra vô cùng anh tuấn.
Xương mặt hoàn mỹ, tuổi tác quá trẻ, dáng người được bộ âu phục đen ôm trọn càng thêm bức người: vai rộng, eo hẹp, thân hình rắn rỏi khiến người khác nhìn mà nóng mặt.
Tiêu Tịnh Trần khẽ liếc qua Hứa Nặc đang quỳ bên kia, bộ dạng hoảng sợ đến chết lặng.
Vô dụng thật. Dọa đến mức thành thế kia.
Nhưng cũng dễ hiểu thôi.
Lần đầu tiên hắn gặp Phong Hoán Triều, bản thân cũng bị khí thế sát phạt ngút trời kia ép đến toát mồ hôi lạnh.
【Trời má ơi, như hồi Đại Đường hưng thịnh】
【Đây chính là Phong Hoán Triều á? May mà chưa lấy anh ta】
Mọi người nghĩ: A, vậy là cô cũng biết sợ à.
【Người đàn ông này vừa nhìn đã thấy giỏi đục đẽo rồi】
Mọi người: “……………”
Bạo quân đại nhân, người vừa rồi còn không thèm liếc về phía Hứa Nặc lấy một cái, bỗng dưng dừng bước.
Đôi mắt dài hẹp đen láy như mực, chỉ lướt qua thôi mà vẫn mang theo áp lực khiến người ta không thể làm ngơ.
Hứa Nặc vẫn giữ nguyên dáng quỳ, ngơ ngác… mặt đối mặt nhìn lại anh ta.
【Ký chủ!!! Hình tượng!!!!!!】
Hứa Nặc chết trân tại chỗ, nhưng vẫn không quên âm thầm trợn trắng mắt rồi lăn đùng ra ngất.
【Ồn ào cái gì chứ, bị dọa đến đần độn rồi ngất xỉu mới đúng với thiết lập nhân vật mà】
Hệ thống lập tức lĩnh hội, khen ngợi:
【Ký chủ sáng suốt thật đấy】
Phong Hoán Triều chỉ liếc nhìn một cái, rồi ngay lập tức thu ánh mắt lại.
Trong tất cả những người có mặt hôm nay, Cố Lộng Huyền là người quen thuộc với Phong Hoán Triều nhất, theo vai vế huyết thống, hắn còn phải gọi anh ta một tiếng “chú út”.
“Chào ngài Phong, ngài đến rồi.”
Hắn bước đến, đồng thời ra hiệu cho người hầu.
Người hầu lập tức cúi người xuống, ghé sát tai Hứa Nặc thì thầm:
“Cô Hứa, có trai đẹp đang cởi đồ kìa.”
“Vèo!”
Cô nàng đang “bất tỉnh nhân sự” bật dậy ngay tại chỗ!
Cố Lộng Huyền bên cạnh: “……”
Cái này cũng tính là ‘thiết lập nhân vật’ của cô à?
Phong Hoán Triều không nói một lời, đến ánh mắt khinh miệt cũng chẳng rơi lên người Cố Lộng Huyền.
Vẫn là thư ký bên cạnh anh ta mỉm cười, mở lời: “Cố thiếu.”
Cố Lộng Huyền sớm đã quen với kiểu mắt cao hơn đầu của người này.
Mà đúng là Phong Hoán Triều có cái tư cách đó, gã điên này muốn giết ai thì không cần lý do, cứ thích là nổ súng thiệt.
“Cố thiếu, cô Hứa Sở Sở có ở đây không?”
Thư ký hỏi một cách lễ phép.
Vừa nghe thấy cái tên đó, mấy nam chính đang chỉ hơi nghi hoặc, ánh mắt lập tức trở nên cảnh giác.
Thư ký như đã quá quen với phản ứng này, mỉm cười điềm đạm:
“Đừng lo, ngài Phong chỉ muốn xác nhận một vài việc thôi.”
Tưởng rằng hôm nay anh ta đến để trực tiếp hủy hôn, ai ngờ Phong Hoán Triều thậm chí còn lười quan tâm đến chuyện cỏn con như vậy.
Đám người hầu đang nấp trong góc hóng chuyện, lập tức ném về phía Hứa Nặc ánh mắt vừa thương hại vừa thấy đáng đời.
Tiêu Tịnh Trần lên tiếng trước:
“Sở Sở bị ngã hôm kia, đến giờ vẫn chưa tỉnh. Nếu ngài Phong có chuyện cần hỏi, cứ hỏi tôi là được. Về cô ấy, tôi biết rõ nhất.”
Mấy người khác đều cười khẩy không tiếng động.
Thôi kệ, ai bảo mũi anh cười lên giống cái ấy, nhường anh đó.
“Là thế này,” thư ký lễ độ nói, “nghe nói cô Hứa có một miếng ngọc bội hình cá đen, nếu tiện có thể cho chúng tôi xem một chút chứ?”
Giọng điệu tuy khách sáo, nhưng khí thế thì hoàn toàn không giống đang thương lượng gì.
Người của Phong Hoán Triều đúng là cùng một kiểu — bá đạo, không cần lý lẽ.
【Ngọc… hình cá đen?】
Cô nàng Hứa Nặc đang giả chết nghe đến đó bỗng giật mình nhớ ra.
【Cái miếng ngọc hình cá đen ấy hả? Y như cái nơ bướm trên quần lót, vừa vô dụng vừa chả biết buộc kiểu gì, đeo cũng không đeo nổi ấy chứ】
Thư ký thì không nghe thấy tiếng lòng, mấy người khác cũng chẳng để ý.
Duy chỉ có Phong Hoán Triều, từ đầu đến giờ chưa nói câu nào, đột nhiên cất bước tiến về phía Hứa Nặc.
Tất cả ánh mắt lập tức chuyển hướng theo.
“Hứa Nặc?”
Giọng người đàn ông khàn khàn, u tối và mơ hồ như sương đêm.
Anh ta nhìn xuống từ trên cao, hướng về cô gái đang quỳ trên sàn, mặt mũi lấm lem nước mắt, hoảng loạn đến ngơ ngẩn.
Hứa Nặc cứ thế ngẩn ngơ ngẩng đầu lên nhìn anh ta, toàn thân run rẩy như thể mắc Parkinson.
Thư ký lập tức bước nhanh lại, định lên tiếng giới thiệu:
“Đúng vậy, đây chính là vị hôn thê của ngài…”
“Người thiếu tiền ấy hả?”
Thư ký: “……”
【Nói mới nhớ, lần đó tôi định gom trọn bộ tạp chí khiêu dâm trai cơ bắp mà thiếu tiền… hình như có gọi vay tiền Phong Hoán Triều thì phải, là thư ký của anh ta nghe máy.】
Mọi người: “……”
Nhỏ tiếng thôi, có vẻ vang gì đâu.
Hứa Nặc tỏ vẻ vô tội lắm.
Cô nhân duyên tệ hại, moi cả danh bạ cũng chỉ tìm ra mỗi cái tên Phong Hoán Triều.
May thay gọi vào lại đúng số của thư ký, nói rõ lý do xong, bên kia rất sảng khoái cho mượn 500 tệ.
Cô vốn định để kiếp sau trả, ai dè ông trời trêu người — chết hụt.
Cô lén lút liếc một vòng đám nam chính vô dụng kia.
【Mấy thằng vô tích sự, hại bổn cung phải tự mình đi trả nợ】
Mọi người: Hừ, hay ho gì.
Hứa Nặc khẽ mấp máy môi, như thể đang gắng gượng để lấy lại giọng.
Thế nhưng ánh nhìn của Phong Hoán Triều quá mức kinh người, mãi đến lúc sau cô mới lắp bắp được mấy chữ:
“… Xin lỗi… tôi sẽ… sẽ trả tiền cho ngài… xin lỗi… đừng… đừng đánh tôi…”
【Nếu đổi được một vạn, tôi sẵn sàng lấy cái mông ra trả nợ có được không】
Người đi tìm ngọc bội lúc này đã từ trên lầu xuống, đưa đồ cho thư ký.
Phong Hoán Triều lập tức cạn sạch kiên nhẫn.
“Kết thúc đi.”
Anh ra hiệu cho thư ký hành động.
Hôm nay mục đích là xác nhận ngọc bội, Hứa Nặc chẳng qua chỉ là kẻ tiện tay xử lý.
“Đừng… đừng mà… sao anh có thể… đừng giết tôi! Cứu mạng với!!!”
Hứa Nặc phát điên lao đến định túm lấy ống quần của Phong Hoán Triều.
Ai ngờ bị anh ta dứt khoát né tránh, bàn tay đang chụp vào không khí đập mạnh xuống nền cẩm thạch, xót đến mức đôi mắt vốn cạn khô trào ra nước mắt.
Qua màn tóc rối rắm ướt đẫm, đôi mắt đỏ hoe mơ hồ đối diện với ánh nhìn của Phong Hoán Triều.
Anh ta hạ mi mắt.
Mi mắt cực mỏng, đỏ đến thấy rõ cả tia máu.
Ánh mắt như thể đang nhìn một đám bụi trong không khí.
Không hiểu vì sao, anh ta lại hạ mình, buông ra một câu:
“Cô có di ngôn gì không?”
Hứa Nặc nấc lên một tiếng vang dội.
【Cho tôi xem ngực đi】
【Cho tôi nhìn bộ ngực đó một cái đi mà】
Giọng nói vọng ra từ trong đầu, vừa trực tiếp vừa to gan, hoàn toàn không che đậy nổi sự thèm thuồng trắng trợn.
Phong Hoán Triều trầm mặc.
Nghĩ kỹ lại, cái tiếng này hình như từ đầu đến giờ vẫn luôn ồn ào vang lên trong đầu anh.
Rốt cuộc là thứ gì đang lảm nhảm đây!?