Từ chap này sẽ để ngôi xưng Cố Lộng Huyền khi là thiếu niên là cậu nhé~

——
Sợ giữa chừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau khi thấy đối phương ngã xuống, Hứa Nặc vẫn vung ống thép đập thêm mấy cái liên tiếp. Chỉ đến khi máu bắt đầu chảy ra từ dưới đầu hắn, cô mới miễn cưỡng dừng tay.

Dù có thể là vừa giết người, cô vẫn vô cùng bình tĩnh.

Súc sinh thì không xứng được gọi là người.

Cô nhặt chiếc điện thoại rơi từ tay tên bị đánh úp đầu tiên lên, không chút do dự mở album và xóa sạch đoạn video đang quay dở. Đảm bảo đây là dòng máy đời cũ không có “thùng rác”, Hứa Nặc lại vung cây gậy cong vẹo lên, đập chiếc điện thoại nát thành từng mảnh.

Xử lý xong xuôi, cô mới quay người đi về phía Cố Lộng Huyền.

“Đừng lại gần! Đừng chạm vào tôi!!!”

Bị đả kích nặng nề, chỉ cần nghe tiếng bước chân đến gần, cậu lập tức phản ứng dữ dội, giơ cánh tay trái còn có thể cử động lên chống cự, đôi mắt đẫm nước tràn đầy hoảng sợ.

Không kịp đề phòng, Hứa Nặc bị cậu đánh trúng vào cằm. Cô phải mất bao công sức mới có thể ghìm chặt được người cậu lại.

“Cố Lộng Huyền, không sao rồi, là tôi đây, là tôi… là tôi mà.”

Hứa Nặc vỗ nhẹ lưng cậu, từng chút một trấn an:

“Không sao rồi, không sao đâu…”

Cứ thế lặp đi lặp lại.

Phải mất một lúc lâu, Cố Lộng Huyền mới dần bình tĩnh lại.

Cuối cùng, cậu cũng bắt đầu có phản ứng với âm thanh bên ngoài, giọng nói vẫn còn run rẩy:

“…Chị ơi?”

Hứa Nặc dứt khoát kéo cậu ôm vào lòng, vỗ hai cái lên lưng cậu:

“Phải, là chị đây. Không sao rồi. Không ai làm hại em nữa đâu. Chị xóa video rồi, điện thoại cũng đập hỏng rồi, sẽ không có ai thấy đâu.”

Cố Lộng Huyền đột ngột siết chặt lấy cô, như thể vừa bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, một lúc sau thì bật khóc thành tiếng.

Hứa Nặc để mặc cậu phát tiết, thỉnh thoảng giúp cậu điều hòa hơi thở:

“Không sao rồi, không sao nữa đâu, cứ khóc ra đi, ngoan…”

“Cả thế giới yêu chúng ta như trồng hoa, nhưng lại nhét cứt đái vào miệng ta.”

“Nuốt hết đám đó coi như phân bón, rồi sẽ thích nghi, và cuối cùng thối chết tất cả chúng nó.”

Những lý lẽ của Hứa Nặc vẫn luôn nổ banh trời như chính con người cô.

Nhưng đối với Cố Lộng Huyền lúc này, đó lại là liều thuốc an thần tốt nhất.

Đợi khi cậu dần thoát khỏi cảm xúc sụp đổ, Hứa Nặc cởi áo khoác ngoài đắp lên người cậu.

Rồi cô cúi xuống, nhặt chiếc điện thoại vỡ nát kia nhét vào túi, để hoàn toàn chấm dứt khả năng sửa chữa, sau đó mới xoay người nói:

“Chúng ta đi thôi.”

Cố Lộng Huyền cúi đầu nhìn những kẻ đang sống dở chết dở bị Hứa Nặc đánh gục.

Ánh mắt cậu lướt qua từng khuôn mặt, ghi nhớ thật kỹ gương mặt của từng người một.

Sau đó mới ngẩng đầu, lặng lẽ bước theo sau cô.

“Chị ơi, có thể… nắm tay không?”

Cậu vẫn chưa yên lòng, cúi thấp đầu, toàn thân phủ một tầng u ám nặng nề.

Hứa Nặc – người từng nắm tay em trai mình không biết bao nhiêu lần – lập tức đưa tay ra theo bản năng:

“Nắm chặt vào.”

Đám người kia vì muốn giữ khuôn mặt nhận dạng rõ ràng, nên không hề đụng đến mặt cậu.

So với thân thể đầy thương tích, khuôn mặt cậu lại sạch sẽ một cách kỳ lạ.

Ngay khoảnh khắc nắm lấy tay cô, Cố Lộng Huyền cúi đầu, hé môi nở nụ cười nhạt đầu tiên trong ngày hôm nay.

Bất kể là người bán nhầm hàng, hay thật sự là đến từ tương lai——Cậu đều không quan tâm nữa rồi.

Khoảnh khắc đó, Cố Lộng Huyền thật sự tin vào câu nói trong phim: “Trên đời này, luôn có người vì bạn mà đến.”

Dù bản thân đang chìm đắm trong bùn lầy, thì “cô Trư Bát Giới” kia vẫn sẽ vác cái cuốc nhỏ chạy đến đào bạn ra.

Cô không né tránh sự thê thảm của bạn, mà là dạy bạn nhớ kỹ — hãy thối chết hết bọn chúng.

Sau khi dẫn người rời khỏi kho hàng, Hứa Nặc bảo hệ thống báo cảnh sát, tố cáo tội danh giam giữ và hành hung trẻ vị thành niên.

Chỉ là lúc đi ngang qua bãi cỏ ban nãy, cô vô thức liếc mắt nhìn qua, người lúc trước đã không còn, phần chè của cô cũng biến mất.

Nhưng cô rất nhanh đã gạt chuyện ấy ra khỏi đầu, bảo Cố Lộng Huyền kéo mũ áo khoác che kín đầu, hai người bắt xe quay về căn hộ cũ.

Vừa nghe thấy tiếng động, người hàng xóm liền ló đầu ra lần nữa.

Nhìn thấy Cố Lộng Huyền bình an trở về, đối phương thở phào nhẹ nhõm:

“Không sao là tốt rồi, lần sau đừng mở cửa nữa, báo cảnh sát luôn đi.”

Trên xe, Hứa Nặc đã kể cho cậu nghe về người hàng xóm tốt bụng ấy.

Cố Lộng Huyền khẽ nói một câu cảm ơn.

Vào đến nhà, đợi Cố Lộng Huyền thay đồ xong, Hứa Nặc nhìn cánh tay bị thương nghiêm trọng của cậu.

“Chúng ta phải đến bệnh viện thôi.”

Cố Lộng Huyền lại lắc đầu.

“Em có bác sĩ riêng quen biết, tìm anh ấy là được rồi.”

Hứa Nặc định nói cánh tay trông không ổn chút nào, nhưng nghĩ đến thân phận của Cố Lộng Huyền, cô cũng không mở miệng nữa.

Bác sĩ riêng của người ta, có khi còn giỏi hơn bác sĩ bệnh viện.

“Chị nghe mấy tên đó nói… em muốn giải hợp đồng, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Trên đường kéo Cố Lộng Huyền đến tìm bác sĩ, Hứa Nặc không nhịn được hỏi:

“Em thật sự không sao chứ?”

Thiếu niên đội mũ và đeo khẩu trang hơi khựng lại một chút, rồi khẽ nói:

“Em muốn đổi công ty.”

“Có một công ty giải trí nói rằng chỉ cần em chuyển sang chỗ họ, họ sẽ trả phí vi phạm hợp đồng giúp em.”

Hứa Nặc nhướng mày, nghe chẳng khác nào một cái bẫy.

“Chị hôm đó nói rất đúng… Nhưng em vẫn muốn cố gắng thêm một chút.”

Cậu hơi ngẩng cằm, ánh mắt ló ra từ vành nón thẳng tắp nhìn vào mắt cô.

“Có một bộ phim, dù thế nào em cũng muốn được diễn.”

Đó là đạo diễn mà Cố Lộng Huyền thích nhất, nghe nói sắp tới sẽ có kịch bản mới. Cậu đã mong chờ suốt nửa năm qua.

“Nếu không được casting, em sẽ ngoan ngoãn về nhà.”

Cả hai đi đến một trạm xe buýt.

Trùng hợp thay, trên biển quảng cáo ở trạm dừng xe buýt, chính là hình ảnh quảng cáo của Cố Lộng Huyền.

Trong ảnh, cậu mặc sơ mi, cầm chai nước trái cây, cười rất trong sáng về phía ống kính. Hứa Nặc còn để ý có mấy cô bé tuổi teen đặc biệt đến để “check-in”, giơ điện thoại lên chụp lia lịa.

Cố Lộng Huyền cũng nhìn thấy, không biết từ lúc nào đã dừng bước.

Nhìn những cô bé đang hào hứng chụp hình giúp nhau, trong mắt cậu hiện lên thứ cảm xúc phức tạp không thuộc về độ tuổi này.

“Tấm quảng cáo này… chắc hôm nay sẽ bị tháo xuống.”

Đây là quảng cáo từ năm ngoái. Năm nay hợp đồng kết thúc, ban đầu phía nhãn hàng muốn tiếp tục hợp tác, nhưng từ khi Cố Lộng Huyền bắt đầu phản kháng quản lý, thì hợp đồng tưởng như chắc chắn này đã không còn hồi đáp gì nữa.

Hôm qua khi đến công ty bàn chuyện giải hợp đồng, cậu tình cờ biết được tấm quảng cáo đó đã được nhường lại cho một cậu bé cùng tuổi, một đối thủ cạnh tranh từng ra mắt cùng thời với cậu.

Hứa Nặc kéo nhẹ tay áo cậu:

“Đi thôi.”

Bác sĩ riêng mà Cố Lộng Huyền nói đến là một người bác đã chăm sóc cậu từ nhỏ. Mặc dù hiện tại nhà họ Cố đã cắt đứt quan hệ với cậu, nhưng người bác ấy vẫn âm thầm làm tròn trách nhiệm.

Nhìn thấy dáng vẻ cậu bị thương khắp người, bác sĩ hốt hoảng vô cùng, lập tức kéo cậu đi kiểm tra thương tích.

Lúc này, Hứa Nặc lên tiếng: “Chị không vào nữa đâu, chị phải đi rồi.”

Cố Lộng Huyền vốn đang trò chuyện với bác sĩ, nghe vậy lập tức quay đầu lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô, trong mắt còn mang theo vẻ căng thẳng rõ rệt.

Hứa Nặc vẫy tay với cậu: “Yên tâm, chị sẽ quay lại.”

Mặc dù giá trị chữa lành kia đến giờ vẫn không có động tĩnh gì.

Biết cô còn sẽ quay lại tìm mình, Cố Lộng Huyền khẽ thở phào.

“Em sẽ đợi chị.”

Trên đường quay về, Hứa Nặc lại đi ngang qua trạm xe buýt ban nãy. Trời đã về chiều, không còn nhiều người qua lại, cô vừa vặn nhìn thấy vài công nhân đang gỡ tấm áp phích trong trạm xe, vo tròn rồi ném vào thùng rác, sau đó thay bằng poster mới.

Người trong poster mới là một cậu thiếu niên trạc tuổi Cố Lộng Huyền, khí chất cũng có vài phần tương đồng.

Giới giải trí chưa bao giờ thiếu người.

Hứa Nặc lặng lẽ đứng đó nhìn một lúc, đợi đến khi công nhân rời đi, cô bước tới thùng rác, lấy tấm poster cũ ra, nhẹ nhàng phủi bụi rồi kẹp dưới cánh tay mang theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play