【Mời ký chủ chuẩn bị xuyên không thời không… ba… hai… một——】
Mở mắt ra lần nữa, Hứa Nặc đã quay lại chỗ cũ, vừa xoay đầu liền nhìn thấy tiệm chè quen thuộc.
Cô vừa thả lỏng được một chút, còn chưa kịp thở ra hết một hơi, cả người đã ngồi bệt xuống đất, không đứng dậy nổi.
Tứ chi đau nhức đến mức nhất thời chẳng nhấc lên được, thì ra không phải thể chất cô tốt, mà chỉ là cắn răng chống đỡ đến giờ thôi.
【Ôi cái thời Thái Bình Trị Thế của tôi…】
Cơn ê ẩm khiến Hứa Nặc không nhịn được mà khuôn mặt vặn vẹo vì đau.
Trong mắt người qua đường, thì là cô gái vừa từ tiệm chè bước ra bỗng dưng “phịch” một cái ngồi bệt xuống đất, cúi đầu không nhúc nhích, chẳng khác nào tượng đá.
Đang cúi đầu thở dốc, cố gắng lấy lại sức, trong đầu nghĩ lát nữa làm sao quay về chỗ làm cho đỡ mất mặt, thì bên tai đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vững chãi.
Hứa Nặc cố sức ngẩng đầu lên, đầu tiên nhìn thấy là một đôi giày da bóng loáng, rồi cô phải ngửa cổ đến mức gần như vượt giới hạn sinh lý, mới gắng gượng thấy rõ gương mặt người vừa đến.
Sau đó, không chút biểu cảm, cô lập tức cúi đầu xuống, vờ như chưa nhìn thấy gì cả.
【Tôi xin lạy ba đấy, sao đi đâu cũng đụng trúng anh vậy trời…】
Người ta đồn rằng muốn gặp Phong Hoán Triều một lần thì phải chuẩn bị tâm lý như lột một lớp da cơ mà??
Sao đến cô lại toàn gặp đúng lúc đúng chỗ thế này? Lỡ để nhóm nam chính mà biết được, thể nào cũng bảo cô đang quyến rũ anh ta cho mà xem.
Không chỉ Hứa Nặc giật mình, mà đến Phong Hoán Triều cũng tỏ ra ngạc nhiên với tần suất trùng hợp bất thường giữa hai người.
Mỗi lần anh quay về từ bến cảng, đều có thói quen ghé qua tiệm chè mua chút đồ ngọt. Ban đầu tính toán thời gian thì đáng ra hai người không thể gặp nhau, nhưng lần này do Hứa Nặc bị trì hoãn chút thời gian vì xuyên không, thế là hai người lại chạm mặt thêm một lần nữa.
【Chẳng lẽ tôi phải ngồi đây cả ngày luôn chắc…】
Tuy nơi này không quá đông người qua lại, nhưng cũng không vắng vẻ đến mức không ai để ý, ví dụ như cặp mẹ con vừa đi ngang qua, động tác hết sức tự nhiên, nhìn cô một cái rồi né sang hướng khác, hiển nhiên coi cô là kẻ giả vờ ngã ra đường để ăn vạ.
【Không sao… những thứ không thể giết chết tôi——mấy thứ đó đến cả tôi còn không giết nổi, đúng là đồ vô dụng】
Cô run rẩy rút điện thoại ra, gọi đi:
“Alô, Tiểu Du, chị đột nhiên bị chuột rút, em có thể đến đón chị một chút không?”
Vừa nhận được cuộc gọi, Hứa Du lập tức cầm điện thoại rời khỏi đám đông, nét mặt ban đầu còn có vẻ thư giãn, nhưng sau khi nghe xong nội dung thì cả người bỗng chấn động, bước chân chệch xuống khỏi bậc thang một nhịp.
“Chị đang ở đâu? Em tới ngay.”
Không biết vì lý do gì, hai chị em họ Hứa đều là kiểu người rất tự lập, nếu không thực sự gặp chuyện không thể xoay xở, thì tuyệt đối sẽ không mở miệng nhờ giúp đỡ đối phương.
Nay Hứa Nặc chủ động gọi điện cho em trai, điều đó có nghĩa —— Chuyện này tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là chuột rút.
Hứa Du sải chân bước nhanh, rồi bỗng như nghĩ đến điều gì đó, nét mặt trở nên âm trầm.
Chẳng lẽ cái tên xấu xa kia không chắn nổi mấy con sói đói, có kẻ muốn dùng vũ lực cưỡng ép chị cậu ấy?!
Nghĩ đến gương mặt của Hứa Nặc, Hứa Du lập tức xoay người, quay lại chỗ đám người đang hỏi cậu vừa rồi đi đâu.
“Anh Đao, cho em mượn xe.”
Người được gọi là Anh Đao, mặt có một vết sẹo dài, cộng thêm khuôn mặt dữ tợn khiến trẻ con gặp cũng phải nín khóc.
“Có chuyện gì thế chú em? Cần anh giúp không?”
Anh vừa nói xong, mấy người đàn ông bên cạnh đều đứng bật dậy, người nào người nấy đều to cao vạm vỡ, mặt mày bặm trợn.
Hứa Du lắc đầu:
“Không cần đâu, em tự xử lý được.”
“Nếu không xử lý được, vậy sẽ phải nhờ đến anh ra tay rồi.”
Anh Đao vỗ ngực đánh “bịch” một cái, hào sảng nói:
“Có chuyện gì, cứ gọi anh!”
Sau khi Hứa Du rời đi, Anh Đao vừa mới ngồi xuống, điện thoại trong túi đã đổ chuông.
“Alô, chuyện gì đấy?”
Điếu thuốc còn ngậm trên miệng, nhưng nghe xong đầu dây bên kia nói gì đó, lông mày anh ta khẽ nhíu lại.
“Cố Lộng Huyền? Cháu trai của ngài Phong hả?”
“Giới thượng lưu mà cũng tìm đến tôi làm gì cơ chứ?”
“Không biết, nhưng tôi thấy Thư ký Tôn cười tít mắt, chắc không phải chuyện gì xấu. Anh mau qua đây đi.”
Anh Đao cúp máy, lẩm bẩm một câu: “Thư ký Tôn lúc nào mà chẳng cười tít mắt,” rồi cũng đứng dậy rời đi.
…
Biết em trai sắp đến đón, Hứa Nặc cuối cùng cũng thả lỏng, mặt nhăn nhó vừa xê dịch thân mình, vừa tựa sát vào tường, rồi cứ thế ngồi ngẩn người.
Còn chưa kịp thần du bao lâu, bên tai lại vang lên tiếng bước chân.
Hứa Nặc nghiêng đầu nhìn sang.
Ánh mắt cô chạm phải một đôi mắt sắc lạnh.
Anh vẫn mặc chiếc sơ mi xám lần trước cô gặp, ngồi xuống ngay cạnh cô một cách tùy ý. Mà điều khiến Hứa Nặc để ý nhất chính là anh đang ngồi.
Ghế vừa đặt xuống liền ngồi luôn, tư thế lười nhác nhưng lại khiến Hứa Nặc trông chẳng khác gì cái mô hình nhỏ đặt bên cạnh. Anh cũng không đeo máy trợ thính.
Phải, trọng điểm là anh ngồi xuống rồi.
Sau đó, anh bắt đầu ăn chén chè trong tay, vừa ăn vừa nhìn Hứa Nặc.
Cả ngày chưa được ăn gì, Hứa Nặc: “……”
【Ý anh là gì? Muốn đánh nhau à?? Tôi nói cho anh biết, chọc vào tôi là anh đá trúng phân đấy, mà tôi không chỉ hôi thôi đâu nhé, tôi còn bám dai nữa!!】
【Không phải, tôi đắc tội gì với anh à anh Bọt? Dù sao tôi cũng là vị hôn thê của anh mà, cho tôi một miếng thì chết à?】
【Anh ơi anh ơi anh ơi anh là anh trai em, cho em một miếng đi, em van anh đó hu hu hu em cũng muốn ăn】
Không màng gì đến hình tượng, cô cứ thế dán mắt nhìn chằm chằm vào chén chè trong tay Phong Hoán Triều, nuốt nước miếng cái ực.
Vẫn là cô nàng tham ăn số một, cho dù trong hoàn cảnh như thế này, không hiểu sao cô lại lết được cái thân mềm nhũn đến sát trước mặt anh, khóe môi ánh lên một tầng nước.
Cúi đầu nhìn cô gái đang thèm đến nhỏ dãi nhìn chằm chằm vào chén chè trong tay mình, Phong Hoán Triều chẳng biết nghĩ gì mà đột nhiên mở miệng:
“Cho nhìn mặt cái, rồi cho một miếng.”
Hứa Nặc lập tức chuông báo động reo ầm ầm trong đầu.
【Hóa ra anh nhận ra tôi rồi!!!!!!!!】
Nghĩ đến lần chạm mặt ở quán chè lần trước, một chút may mắn nhen nhóm trong lòng cô lập tức tan thành tro bụi.
【Không sao đâu Ký chủ, Phong Hoán Triều cũng như Hứa Du thôi, đều là nhân vật nền, không ảnh hưởng đến tuyến chính, không cần để ý】
Nghe hệ thống nói vậy, Hứa Nặc liền thở phào nhẹ nhõm, rất hào phóng vén tóc sang một bên để Phong Hoán Triều nhìn rõ gương mặt mình.
Vì thân thể không thoải mái nên lúc này cô trông có phần xanh xao, làm giảm bớt vẻ quyến rũ thường thấy. Thật ra ánh mắt cô rất trong trẻo, nếu bỏ qua khuôn mặt đậm chất phong tình mà nhìn kỹ, sẽ nhận ra Hứa Nặc có một nét đẹp rất thanh sạch.
Giống như lúc này, chỉ cần một miếng chè thôi, cô đã ngoan ngoãn vén tóc cho người ta xem mặt rồi.
Phong Hoán Triều mặt không cảm xúc, đưa tay dốc nốt phần chè còn lại trong bát vào miệng mình.
Con ngươi của Hứa Nặc lập tức co rút dữ dội!
!!!!????
Anh tiện tay ném cái bát rỗng trúng ngay thùng rác bên cạnh, cười khẩy một tiếng:
“Bị người ta bán rồi còn hớn hở giúp người ta đếm tiền.”
Ý là cô ngây thơ, dễ bị lừa đến mức buồn cười.
Nói xong, anh nhấc chân bỏ đi luôn.
Trên đường gặp phải người qua đường bị khí thế của anh dọa cho đứng đờ tại chỗ cản đường, Phong Hoán Triều cũng chẳng khách sáo, hất cằm quát:
“Cút.”
Bất kể là vẻ ngoài hay tính cách, đều tệ đến mức khiến người ta phẫn nộ.
Dù sao thì, một cô bé tên là Hứa Nặc cũng đã lặng lẽ tan vỡ rồi.
À không, có lẽ cũng chẳng “lặng lẽ” cho lắm, cô vỡ vụn một cách cực kỳ quang minh chính đại.
“Á!!! Có ai không!!! Có người biến dị— không phải— có người cắn người rồi!!!”