Hứa Nặc lúc này trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện cứu người, hoàn toàn không biết một bát chè của mình lại khơi lên hiệu ứng lớn đến thế nào.

【Chỗ này thay đổi dữ quá rồi đấy】

Nếu không phải trí nhớ của Hứa Nặc tốt, thì thực sự chẳng thể nhận ra nơi đây chính là bến tàu mà hôm trước Cố Lộng Huyền đã dẫn cô tới.

Cỏ dại mọc um tùm, rác sinh hoạt vứt bừa bãi khắp nơi, những chiếc thuyền mục nát mọc đầy nấm mốc, mùi hôi thối ẩm mốc xộc thẳng vào mũi khiến người ta buồn nôn.

【Tiểu Cố thật sự đang ở đây sao?】

Hứa Nặc nghi hoặc cất tiếng, tầm nhìn của cô bị núi rác gần đó chắn mất, chẳng thể thấy rõ gì cả.

Hệ thống chắc như đinh đóng cột: 【Tuy không định vị được chính xác vị trí, nhưng địa điểm thì tuyệt đối không sai!】

Hứa Nặc bước về phía đống rác gần nhất, ánh mắt quét qua như đang tìm kiếm gì đó. Quả nhiên, có công mài sắt có ngày nên kim, cô nhanh chóng tìm được thứ mình cần: một đoạn ống nước đã hơi rỉ sét, nhưng đủ chắc để làm vũ khí phòng thân.

“Đi thôi, tôi đại khái biết hắn ta ở đâu rồi.”

Cô nhớ đến nơi lần trước gặp Phong Hoán Triều, gần đó có một trung tâm xử lý hàng hóa, nơi tập kết các thùng hàng. Nếu mò mẫm lung tung cũng chẳng tìm được người, thà tới đó đánh liều còn hơn.

Từ nhỏ, Hứa Nặc đã có cảm giác phương hướng rất tốt, chỉ cần đi qua một lần, tuyệt đối không lạc đường.

Quả nhiên, tuy khác khá nhiều so với ký ức, nhưng cô vẫn tìm được một tòa nhà có hình dáng tương tự. Gọi là tòa nhà cũng không hẳn, nó chỉ là một nhà kho lớn, nhìn gần thì thấy phần lớn đã bị mục ruỗng, loang lổ đầy những lỗ thủng.

Cũng nhờ chỗ này đủ hư hại, nên khi Hứa Nặc vừa đến gần đã nghe thấy âm thanh từ bên trong vọng ra.

“Thằng nhãi đó cứng đầu vãi, gãy cả xương mà vẫn không rên nửa tiếng.”

“Mày hiểu cái quái gì, là do chưa đủ đô đấy. Loại tiểu thịt tươi như nó tao gặp nhiều rồi, có thằng trước định hủy hợp đồng, lúc đầu cũng cứng đầu như trâu, tao vừa lột áo nó vừa giơ điện thoại lên dọa quay, khóc như con nít gọi ba gọi mẹ liền.”

“Vãi nồi, mày cũng khoái kiểu đó ghê ha.”

“Cút cút cút, khoái mẹ mày. Tao dọa nó đấy. Loại người như nó ấy à, cho tí sắc mặt tốt là tưởng mình ngon lắm rồi. Đợi tao hút nốt điếu này, mày cầm điện thoại vào quay, tao vô lột đồ.”

Hai kẻ đó cười khằng khặc đê tiện, chỉ nghe giọng thôi cũng đủ khiến người nghe nổi da gà vì kinh tởm.

Nếu thật sự bị quay lại, thì đời của Cố Lộng Huyền sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.

【Hệ thống, cậu định vị được có bao nhiêu người bên trong không?】

Vì liên quan đến danh tiếng nam chính cốt truyện, hệ thống trả lời nghiêm túc:

【Tổng cộng có bốn người. Hai tên đang hút thuốc ngoài cửa, một tên bên trong, người còn lại chắc là Cố Lộng Huyền.】

【Có cần tôi gọi cảnh sát không, chủ nhân?】

Hứa Nặc lắc đầu: 【Báo cảnh sát thì chỉ có thể xử lý sau chuyện thôi, nếu báo ngay bây giờ, sự nghiệp diễn xuất của Tiểu Cố coi như xong rồi.】

Tuy cô không hiểu sâu về giới giải trí, nhưng cũng biết lời đồn đáng sợ đến mức nào. Dù mạng xã hội thời nay chưa phổ biến như tương lai, nhưng truyền thông và những tài khoản marketing sẵn sàng bóp méo sự thật vì câu view thì không hề kém cạnh.

【Thế làm sao giờ, cô đánh không lại đâu. Nghe mấy câu ban nãy là biết bọn họ chẳng phải lần đầu làm chuyện này rồi.】

Cố Lộng Huyền có lẽ là do muốn chuyển sang công ty khác nên đề nghị hủy hợp đồng, không ngờ người đại diện lại đen tối đến vậy, đòi bồi thường vi phạm hợp đồng thì thôi đi, còn dùng bạo lực để ép buộc.

Hứa Nặc vòng ra phía sau nhà kho, quả nhiên ở đó có một cửa sau.

【Hê, đúng là không uổng công xem nhiều phim phản diện bắt cóc nữ chính để uy hiếp nam chính.】

Chỉ là chốt cửa phía trên đã rỉ sét, nếu muốn di chuyển chắc chắn sẽ phát ra âm thanh lớn.

【Mẹ kiếp cái thể loại phim truyền hình kia, đúng là xem nhiều hỏng cả não.】

Hệ thống: 【………Cô nói câu đó với cái vẻ mặt tiêu chuẩn kép thật sự nghiêm túc đấy à?】

Thần May Mắn quả thực đã chiếu cố cô, ngay khi trong kho vang lên một tiếng gào thét long trời lở đất, Hứa Nặc mắt nhanh tay lẹ nhìn thấy một cái lỗ chó bị đám cỏ dại rậm rạp che kín bên cạnh.

Không do dự chút nào, cô liền lợi dụng tiếng la hét bên trong để bò vào.

Kho hàng bên trong tối đen như mực, chỉ có chút ánh sáng le lói từ lỗ thủng phía trên trần chiếu xuống coi như chiếu sáng.

Hứa Nặc thầm may mắn vì trong này còn có rất nhiều hàng hóa bị bỏ hoang từ nhiều năm trước được phủ bằng những tấm bạt bẩn thỉu, nếu không có chỗ núp thì cô cũng chẳng biết vào rồi nên trốn đâu.

Cô nhanh chóng ẩn mình, rồi len lén thò đầu ra quan sát tình hình bên kia.

Người bị trói tay đang vùng vẫy chính là Tiểu Cố Lộng Huyền mà cô mới gặp hôm qua, bên cạnh hắn là một gã đàn ông đang nằm sõng soài, hai tay ôm lấy hạ thể, tiếng rên la vang vọng cả kho, mỗi tiếng còn thảm thiết hơn tiếng trước.

Tiếng hét ban nãy có lẽ chính là từ hắn ta phát ra.

【Xem ra Tiểu Cố thực sự đã nghe lời mình rồi.】

Hôm trước chia tay, Hứa Nặc đã ghé tai hắn nói nhỏ: “Phòng khi bất trắc, hãy dán một lưỡi dao nhỏ dưới đế giày. Gặp nguy hiểm thì cứ nhắm thẳng ‘hạ bộ’ đối phương mà ra đòn.”

Phí phẫu thuật khỏi cần tốn nữa, một cú đá là đổi luôn giới tính.

Nhìn vết máu mơ hồ trên mặt đất, Hứa Nặc hài lòng gật gù.

Hệ thống: 【……Đừng đắc ý nữa, nhân vật nhiệm vụ của cô sắp bị đánh chết rồi.】

Thấy đồng bọn mình bị thương, mấy tên khác chỉ cảm thấy hạ thân lạnh toát, đồng thời tức giận lao đến kéo phắt Cố Lộng Huyền lên:

“Con mẹ mày chán sống rồi à!!!”

Nói xong liền vung chân đá thẳng vào mặt hắn.

Hứa Nặc nhìn mà tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, bất giác siết chặt ống sắt trong tay, cả người vào thế sẵn sàng xông ra bất cứ lúc nào.

May mà cú đá ấy đã bị người phía sau kéo lại.

“Đợi đã, đánh nó thì được gì? Mày quên tao đã nói gì à?”

Một dự cảm xấu dâng lên trong lòng Hứa Nặc.

“Đừng, mày định làm gì!!”

Cố Lộng Huyền phát ra tiếng gào đau đớn như một con thú non bị dồn đến bước đường cùng.

Gã kia lại dám đưa tay lột áo hắn: “Đệt mẹ, mày tưởng mày giỏi lắm à? Lát nữa lộ ảnh khỏa thân xem mày còn dám hống hách không.”

Tên phía sau phối hợp giơ điện thoại lên, chuẩn bị quay phim.

Cố Lộng Huyền giãy giụa điên cuồng, nhưng đáng tiếc sức lực chẳng còn bao nhiêu. Toàn thân đau nhức dữ dội, cánh tay chưa lành hẳn giờ đã gãy hẳn, mềm oặt dán xuống nền đất, tay trái hoàn toàn không dùng được. Trên người lại chỉ mặc lớp áo mỏng, chẳng mấy chốc đã bị xé toạc.

Từng làm diễn viên, hắn đặc biệt nhạy với ống kính. Chỉ một thoáng thất thần, hắn đã bắt được hình ảnh kẻ kia đang giơ điện thoại, nụ cười dâm tà và bộ mặt ghê tởm phản chiếu rõ ràng.

Một tiếng “ầm” vang lên trong đầu, não hắn trống rỗng.

Ngay sau đó là cơn vùng vẫy điên cuồng, sức bật như bùng nổ khiến gã đang cưỡng ép suýt chút bị hất văng.

“Buông ra! Buông tao ra!!! Tao phải giết mày! Tao sẽ giết mày!!!”

“Đừng quay tôi!! Không được quay tôi! Tôi sẽ giết các người! Tôi nhất định phải giết các người!!! A a a a a!!!”

“Đừng quay mà, xin các người đừng quay tôi!!!”

Tiếng gào thét thê lương dần dần hóa thành van xin. Đôi mắt đỏ ngầu không ngừng trào lệ, toàn thân hắn run rẩy không cách nào khống chế.

Có ai không… có ai đến cứu hắn không… làm ơn… bất kể là ai…

“Đệt, mày nói chuẩn thật đấy, đám minh tinh này chỉ cần nghe nói quay ảnh khỏa thân là lập tức sợ vãi cả ra, hahaha.”

Người đàn ông cười điên dại, vừa lấy chuyện đó làm trò vui vừa trêu chọc đồng bọn:

“Ê, mày quay cho rõ vào, lát nữa chép riêng một bản lại giao cho ông chủ, chắc cũng kiếm được không ít tiền đấy!”

Hắn nói đầy hào hứng, nhưng không nhận được phản hồi như thường lệ.

Cảm thấy có gì đó không đúng, hắn hơi ngẩn ra rồi quay đầu lại.

Cảnh tượng cuối cùng đập vào mắt hắn——là một chiếc mặt nạ đầu heo, tay cầm hung khí giơ cao giáng xuống như sấm sét.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play