Sắc mặt Hứa Nặc không nhịn được mà méo xệch.
【Xấu á? Cái gì mà xấu? Ủa là sao? Tự dưng anh ta công kích ngoại hình tôi là sao? Cho tôi hỏi với?!】
Hệ thống: 【Cô nói cho đúng ngữ pháp một chút】
【Tôi là người Sơn Đông, nói câu đảo ngữ thì sao hả! Nhưng trọng điểm là không phải anh Bọt đột nhiên chê tôi xấu à???】
Cô bất chợt cúi đầu:
【Hay là đang nói bộ đồ của tôi?】
Hệ thống: 【Phần lớn là vậy】
Hứa Nặc giận dữ quay ngoắt người bỏ đi:
【Còn phải cố mở mắt ra nói tôi xấu nữa, cái thể loại người gì đây? Nể mặt anh đẹp trai nên tôi không thèm chấp, lần sau cẩn thận đấy!】
Thật kỳ lạ, bao nhiêu năm nay Phong Hoán Triều chưa từng bị ai dọa nạt.
Tuy không rõ tại sao lần này người kia lại có vẻ ngoài khác trước, nhưng vốn dĩ anh ta chẳng ưa xen vào chuyện người khác, nên cũng không để tâm.
Thư ký Tôn tìm mãi mới thấy ông chủ đang lười biếng trốn việc ở cái nơi kỳ cục này.
Anh ta cúi người nhặt cái máy trợ thính bị chủ nhân tính tình khó chiều vứt dưới đất, lau sạch rồi rất thành thạo giúp ông chủ đeo lại.
“Ông chủ, cậu Cố đến đây là vì…”
Anh đem chuyện manh mối mất tích của em trai Cố Lộng Huyền có khả năng liên quan đến một thuộc hạ dưới trướng kể lại.
Nếu là người khác, Thư ký Tôn còn lâu mới đưa việc này lên đầu Phong Hoán Triều. Nhưng dẫu sao người mất tích cũng là cháu ruột, nên đành bẩm báo.
“Cậu đi xử lý.”
Thế nhưng, cho dù là cháu máu mủ, Phong Hoán Triều cũng chẳng biểu lộ cảm xúc dư thừa gì, chỉ hơi cau mày, xua tay bảo anh ta tự đi mà lo.
“Vâng, tôi biết rồi.”
Trước khi rời đi, Thư ký Tôn vẫn còn đang thầm nghĩ: Kỳ lạ thật đấy, lúc nãy còn mặt nặng mày nhẹ, giờ đột nhiên tâm trạng lại tốt lên là sao?
…
Cố Lộng Huyền không rõ là đi vội hay cố tình quên, đợi Hứa Nặc quay về thì phát hiện người đã đi mất.
Cũng may cái tên khốn ấy còn có chút lương tâm, bảo thư ký gọi điện nhắn cô tự bắt taxi về.
Tiền xe? Hắn trả.
Nếu không thì Hứa Nặc sẽ… sẽ…
Xuyên không quay về, gãi ngứa cho thiếu niên Cố Lộng Huyền thật mạnh!
Hệ thống bình luận sắc bén: Một cơn thịnh nộ đầy yếu ớt.
Trên đường về, Hứa Nặc bắt taxi nhưng giữa đường lại ghé vào tiệm chè.
Có lẽ vì hôm nay gặp Phong Hoán Triều nên cô đột nhiên thèm chè khoai môn trân châu nước cốt dừa.
Quán chè của bà Trần vẫn như mọi khi, rất nhanh đã nấu xong món cô muốn, đóng gói cẩn thận đưa cho cô.
Chân trước vừa mới xách chè nóng hổi đi ra, hệ thống đã vang lên phía sau:
【Mời ký chủ Nặc Hứa chuẩn bị cho việc xuyên không——】
Hứa Nặc:
【…Đủ rồi! Bao giờ thì cậu mới dừng gọi cái tên khốn khiếp đó vậy hả!!】
Trước mắt bỗng tối sầm, đến khi Hứa Nặc phản ứng lại, cô đã đứng trên cây cầu đêm qua vừa rời đi.
Trên tay còn xách chè mới mua, chiếc mặt nạ heo và lớp vớ đen vẫn dính chặt trên mặt.
Hứa Nặc: “………”
【Tại sao chè vẫn còn nguyên vậy?】
Rõ ràng đêm qua lúc ngủ đâu có mặc nguyên bộ đồ xuyên không đâu?
Hệ thống tỏ vẻ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Hứa Nặc đành xách theo phần chè, đi bộ về phía căn hộ của Cố Lộng Huyền.
“Xem ra khỏi mời lẩu cay nữa, để mời hắn ta ăn chè đi.”
Đợi lát nữa quay về cô sẽ mua thêm phần khác vậy.
Cô rất nhớ đường, dù phải rẽ qua mấy con hẻm vẫn thuận lợi tìm đến nơi.
Chỉ là, gõ cửa mãi vẫn không thấy ai ra mở.
Chẳng lẽ đi làm rồi sao? Nhưng hôm qua Cố Lộng Huyền còn nói gần đây toàn bộ công việc đều bị hủy rồi (dù sao thì cũng đã đắc tội với người đại diện mà).
Đang còn suy nghĩ, cánh cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra, lộ ra một cái đầu.
“Cô đang tìm cậu ngôi sao ở phòng này đúng không?”
Nghe vậy, Hứa Nặc theo phản xạ cảnh giác hẳn lên.
Đối phương nói rất nhanh: “Sáng nay có mấy người đến đập cửa, thằng bé đó vừa mở cửa liền bị lôi đi rồi. Bảo vệ tới ngăn cản đều bị đánh, bọn kia rất hung dữ, không giống người lương thiện. Nếu cô là người quen của cậu ta thì mau đi báo cảnh sát đi.”
Vừa nghe xong, tim Hứa Nặc khẽ thắt lại một nhịp.
Dù sống hai đời người, nhưng Hứa Nặc thật sự không hiểu gì về giới giải trí. Cô hoàn toàn không ngờ trong cái giới này, có người muốn trả thù lại có thể ngang ngược đến thế.
“Anh có biết họ đưa Cố… cậu nhóc đó đi đâu không?”
Rất tiếc, người hàng xóm không biết.
Trước khi rời đi, Hứa Nặc cúi người cảm ơn nghiêm túc, sau đó nhanh chóng chạy đi.
【Hệ thống, cậu biết Cố Lộng Huyền đang ở đâu không?】
Hệ thống trả lời: 【Tôi không chắc lắm…】
Hứa Nặc khựng bước lại: 【Không chắc là sao? Rõ ràng chuyện tôi không chết là lỗi của mấy người, vốn dĩ nên là các người bồi thường, giờ thì hay rồi, trách nhiệm của các người giờ bắt tôi tự đi gom điểm chữa bệnh là sao…】
Hệ thống: 【Nhưng tôi thật sự không biết mà…】
【Không biết cái gì! Đáng ra tôi không chết thì là lỗi hệ thống rồi, giờ thì phải tự thân đi thu thập trị liệu…】
Hệ thống: 【……Rẽ trái ở ngã ba phía trước】
Hứa Nặc im lặng, ngoan ngoãn chạy theo hướng hệ thống chỉ.
Thời đại này vẫn chưa có xe đạp công cộng, trên người cô lại không có tiền mặt, đến xe cũng chẳng gọi được, chỉ có thể dựa vào đôi chân mà chạy.
Hứa Nặc cảm thấy đã rất lâu rồi mình không chạy đến mức này.
Chiếc mặt nạ thường ngày đeo không sao, giờ lại trở thành vướng víu, cô thở dốc như cái bễ hỏng, hai chân cũng ngày càng nặng trĩu.
Nhưng Hứa Nặc không dừng lại.
Cô sợ nếu mình đến trễ thêm chút nữa, Tiểu Cố Lộng Huyền sẽ phải chịu thêm chút đau khổ.
Không phải vì tương lai của Cố Lộng Huyền, thậm chí chẳng nghĩ đến điểm chữa trị gì cả. Trong đầu Hứa Nặc giờ chỉ toàn là hình ảnh thiếu niên ấy ngồi thụp bên lề đường, gương mặt sưng húp ngẩng lên, đôi mắt mờ mịt hỏi cô nên làm gì bây giờ.
【Dừng lại!】
Không biết đã chạy bao lâu, đến khi dừng lại, Hứa Nặc không kiềm được cúi gập người khô khốc nôn vài tiếng.
【Chính là ở đây, nhưng cụ thể chỗ nào thì tôi thực sự không rõ nữa】
Cô gắng sức đứng thẳng người, đánh giá một vòng xung quanh.
Kết quả—— càng nhìn càng thấy quen mắt.
“Hửm???”
【Đây chẳng phải là……】
Là cái bến cảng mà ban ngày Cố Lộng Huyền dẫn cô đến gặp Phong Hoán Triều sao?
Chỉ là so với trong trí nhớ, nơi này trông hoang vu và đổ nát hơn hẳn.
Hứa Nặc bước thêm một bước, giẫm lên đám cỏ dại rậm rạp.
Bỗng nhiên, tiếng loạt xoạt vang lên bên cạnh, cô giật mình quay đầu lại.
Vừa hay đối diện—— Là một đôi mắt đỏ ngầu như dã thú.
“Ưm…”
Hứa Nặc bị dọa giật thót tim. Định thần nhìn kỹ mới phát hiện—— đó là một người.
Có một người đang ngồi xổm ở đó, cả khuôn mặt sưng phù như đầu heo, bầm dập tím tái, còn rỉ máu. Rất gầy, đang dùng tay nhét một chiếc bánh bao mốc meo vào miệng. Cùng lúc đó, đôi mắt gầy guộc kia gắt gao dán chặt lên Hứa Nặc.
Đầy cảnh giác.
Cứ như thể chỉ cần Hứa Nặc tiến thêm một bước, người đó sẽ lập tức lao lên cắn đứt cổ cô vậy.
Nhìn miếng bánh bao mốc meo kia, Hứa Nặc mới sực nhớ ra cô đã xách hộp chè kia chạy suốt một chặng đường dài, đến nỗi ngón tay bị siết đến tê rần, không còn cảm giác.
Đang vội đi cứu người, lại còn cầm theo thứ này đúng là có hơi bất tiện.
Cô dứt khoát đặt nó xuống đất, đẩy về phía đối phương một chút rồi nói:
“Cho cậu ăn đấy.”
Dứt lời, cô xoay người rời đi, không quay đầu lại.
Hộp chè cứ thế được đặt ở đó. Người đang nhai bánh bao mốc không lập tức lao đến cướp lấy.
Hắn vẫn ngồi xổm tại chỗ, cho đến khi ăn hết sạch cái bánh bao, liếm cả mẩu vụn trên tay, mới gắt gao nhìn chằm chằm vào cái thứ kỳ quái được bọc trong túi nilon kia. Đợi đến khi mặt trời lặn, không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa, hắn mới phản ứng lại.
Hình như người kia không cần nữa rồi?
Lúc này hắn mới nhào tới, thô lỗ xé toạc túi bọc. Khi nhìn thấy rõ món chè bên trong, hắn chần chừ liếm một cái.
Mãi đến tận sau này, cho dù đã từng nếm qua vô số mỹ vị, thì bát chè tình cờ này vẫn là món ăn ngon nhất trong đời hắn từng được ăn.