Bị gọi tên, Hứa Nặc lập tức lật mắt trắng rồi ngã xuống đất giả chết.

【Không đời nào! Đó là Phong Hoán Triều chứ có phải mèo chó gì đâu, đâu phải tôi muốn gặp là gặp được? Lúc trước từ hôn, anh có thấy thái độ của anh ta không? Giới trẻ bây giờ đúng là chỉ thích nằm mơ giữa ban ngày.】

“Tiền lương bị trừ sẽ trả lại cho cô, còn có thêm tiền thưởng.”

Cố Lộng Huyền chậm rãi bổ sung, nhấc chén trà đã bị đổ phân nửa lên, nhấp một ngụm.

…Uống vào y như nước giặt giẻ lau.

Hứa Nặc toàn thân run lên, lập tức bật dậy từ mặt đất.

“Xin lỗi, nãy tôi bị tụt đường huyết.”

Nói xong còn giả vờ nhét một viên kẹo vào miệng.

Cố Lộng Huyền: Hơ

Đối diện, Cố Lộng Huyền cúi đầu nhìn iPad, Hứa Nặc thông qua phản chiếu trên cửa kính liếc thấy hắn đang xem một bộ phim đen trắng, là tác phẩm kinh điển từ nhiều năm trước.

Chỉ liếc qua một cái, cô liền thu ánh mắt lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.

【Chút nữa nếu tôi mất mặt, bị Phong Hoán Triều đuổi về, anh đừng có mà hắc hóa đấy nhé.】

Cố Lộng Huyền tiếp tục xem phim, không phản ứng gì với lời cô nói.

Hắn vốn chẳng hy vọng gì việc nhờ Hứa Nặc gặp được người kia, sau khi cô rời khỏi nhà họ Phong, mọi chuyện xảy ra khi ấy đã được người khác tường trình đặt lên bàn hắn. Tuy không hiểu vì sao Phong Hoán Triều lại đưa người đi, nhưng những biểu hiện sau đó vẫn giống như trước, anh ta hoàn toàn không quan tâm đến vị hôn thê này.

Phong Hoán Triều là chú ruột của Cố Lộng Huyền, mà trong mắt hắn, Hứa Nặc chẳng phải lá bài tẩy gì, chỉ là một con cờ dùng để che mắt người ngoài.

“Xin lỗi Cố tổng, ngài Phong đã ra ngoài rồi.”

Đối diện với cảnh chạy không kịp người, Cố Lộng Huyền chỉ nhẹ nhàng gật đầu, như thể từ sớm đã đoán được.

Hứa Nặc đứng sau lưng hắn thì nhịn không được bật ra một tiếng kêu nhỏ như dế kêu:

【Anh sao không gọi cho anh ta luôn đi? Đừng nói là anh còn không có số điện thoại nhé?】

Thực ra có. Nhưng ai mà chẳng biết, vì vấn đề ở tai, Phong Hoán Triều rất ít khi nghe điện thoại, người khác cũng ngại gọi.

Sau khi lẩm bẩm xong, Hứa Nặc đại khái cũng đoán ra được nguyên nhân, trong lòng càng thêm cạn lời.

Phong Hoán Triều chứ có phải đồ thủy tinh dễ vỡ đâu, nhìn cái bộ dạng bạo quân kia là biết trái tim sắt thép khỏi bàn, vậy mà ai cũng dè dặt như sợ anh ta gãy mất.

“Đến bến cảng.”

Dù sao cũng là cháu trai của ông chủ, sau khi người kia gọi điện cho thư ký Tôn xong thì đã báo hành tung của Phong Hoán Triều cho Cố Lộng Huyền.

Tâm trạng có vẻ khá tốt, vừa bắt gặp ánh mắt dè dặt của Hứa Nặc, hắn còn chủ động mở miệng giải thích:

“Ngài Phong đang ở đó, lát nữa nhớ cư xử cho tốt—”

“Thôi, cô cứ ngoan ngoãn đi theo tôi là được.”

Cố Lộng Huyền sợ cô lén lấy nước mũi bôi lên giày da của Phong Hoán Triều.

Hứa Nặc là lần đầu đến nơi kiểu này, vừa bước xuống xe đã cảm thấy gió lớn rõ rệt.

Ánh mắt cô đảo quanh, chỉ thấy toàn là container chất cao, xa xa còn có thể thấy robot cần cẩu đang nâng hàng đặt lên xe vận chuyển, mọi thứ rất ngăn nắp. Điều khiến cô bất ngờ là: nơi này cực kỳ sạch sẽ, không thấy nổi một cọng rác.

Cố Lộng Huyền nhìn về phía xa, như đang nhớ lại điều gì trong ký ức, khẽ thở dài:

“Nơi này thay đổi nhiều thật.”

Chỉ tiếc, giọng hắn quá nhẹ, Hứa Nặc không nghe thấy.

“Người nào?”

Mới đi được mấy bước thì bọn họ bị chặn lại. Đến khi thấy rõ mặt Cố Lộng Huyền, người kia mới dịu đi: “Cố thiếu.”

“Cô ấy là vị hôn thê của ngài Phong.”

Thấy ánh mắt của đối phương rơi lên người Hứa Nặc, thư ký của Cố Lộng Huyền liền giải thích thêm một câu.

Kết quả, hai người thuận lợi được thông qua.

Hứa Nặc vẫn còn đang thắc mắc, Phong Hoán Triều sao lại tới chỗ thế này, dù gì anh ta cũng là kiểu người mặt như dính chặt vào ngai vàng, rất khó tưởng tượng sẽ lui tới nơi bình dân như thế.

Nhưng vừa nghĩ tới lần chạm mặt ở tiệm chè kia, cô lại thấy cũng chẳng lạ gì.

“Ngài Phong đến rồi.”

Họ chờ mất nửa tiếng, cuối cùng cũng gặp được thư ký của Phong Hoán Triều.

Thư ký Tôn vẫn như mọi khi, gặp ai cũng cười tít mắt.

“Cố thiếu cũng đến à?”

“Ồ, cô Hứa cũng có mặt nữa.”

Hứa Nặc sợ sệt nấp sau lưng Cố Lộng Huyền, rụt rè gật đầu chào.

Ánh mắt thư ký Tôn lướt qua lướt lại giữa hai người, ngữ khí đầy ẩn ý:

“Hai vị trông có vẻ rất thân thiết đấy.”

Cố Lộng Huyền chẳng mất chút sức nào liền phủi sạch quan hệ:

“Được phu nhân nhà họ Hứa ủy thác, cô Hứa đến chỗ tôi làm việc.”

Ai cũng biết Cố đại thiếu gia từ lâu đã thích Hứa Sở Sở, nhà họ Hứa vốn là gia tộc hạng ba, cũng nhờ vậy mà nổi danh.

Lời này vừa nói ra, trực tiếp chỉ đích danh Hứa phu nhân, khiến người ta liên tưởng đến chuyện Hứa Nặc từng ra tay quyến rũ người ta, rồi lại nghĩ tới cảnh tượng cô quấn lấy phu nhân nhà họ Hứa để được điều đến bên cạnh Cố tổng, hình ảnh ấy lập tức hiện lên trong đầu mọi người.

“Vậy à.”

Thư ký Tôn như thể chỉ tùy tiện hỏi một câu, lập tức chuyển chủ đề.

“Ngài Phong đang bận, nếu ngài có chuyện gì cần nói, có thể bảo tôi, tôi sẽ chuyển lời giúp.”

Nói là bận, thật ra là đang tắm, rạng sáng nay vừa bắt được một tên phản bội lén bán hàng cho đối thủ, ngài Phong đích thân ra tay xử lý.

“Cô Hứa, phong cảnh chỗ này rất đẹp, cô có thể đi dạo một chút.”

Rõ ràng, Cố Lộng Huyền đang muốn đẩy Hứa Nặc ra chỗ khác.

“À…”

Theo thiết lập nhân vật của Hứa Nặc, dù có nghe hiểu thì cũng phải giả vờ nghe không hiểu.

Cuối cùng vẫn là thư ký bên cạnh Cố Lộng Huyền kéo cô đi.

【Ê, bên kia là làm gì vậy?】

Hứa Nặc cầu còn không được có lý do lười biếng trong giờ làm việc, tiện tay tìm đại một chỗ ít người, nhiều bóng râm để ngồi chồm hổm.

Ánh mắt cô quét về phía toà nhà lớn nhất ở đằng xa.

Hệ thống giải thích:

【Chắc là nhà kho dùng để tập trung hàng hoá.】

【Bộ đồ này của tôi thật sự xấu đến vậy sao? Đây là bộ ba món mà Tiểu Du dùng tiền thưởng lần đầu tham gia thi đấu mua cho tôi đấy.】

Hồi đó, Tiểu Du còn chưa cao như bây giờ, ngửa khuôn mặt non nớt nhìn cô, nói:

“Chị ơi, chị mặc cái này đẹp lắm, nhất định phải mặc thường xuyên nhé.”

Vì là quà của em trai cưng, nên bình thường cô còn không nỡ lấy ra mặc.

Hệ thống: Hừ, rõ ràng là thằng nhóc đó không muốn có gã nào đến gần cô, nên mới cố tình chọn cái đó.

Chân ngồi xổm đến tê dại, cô đứng lên duỗi người, tính đi vài bước cho giãn gân cốt.

Kết quả vừa quẹo một cái, Hứa Nặc suýt nữa vấp té vì cái gì đó.

Nhìn kỹ lại, là một cái ghế xếp, có người sống sờ sờ đang nằm trên đó, còn kê tay làm gối ngủ ngon lành sau lưng một container.

Hứa Nặc vừa nhìn rõ mặt người đó, lập tức lùi một bước dài theo bản năng.

【Sao lại là Phong Đục Bọt nữa rồi!!】

Chỉ mặc mỗi áo sơ mi xám, một chân co lên, nhắm mắt ngủ rất an yên, nhưng sát khí vẫn không giảm, không phải Phong Hoán Triều thì còn ai vào đây?

Trên mặt đất là máy trợ thính bị vứt lăn lóc, rõ ràng là có nhiều loại máy trợ thính giấu bên trong tai hoặc dạng tai nghe, không hiểu sao Phong Hoán Triều cứ thích đeo loại rõ ràng thế này, như thể sợ người ta không biết anh ta bị điếc vậy.

Ánh mắt Hứa Nặc nhìn về phía tai của anh ta:

【Hú hồn hú vía, chắc là chưa nghe thấy đâu, rút lẹ rút lẹ.】

Trong tiềm thức, cô thật sự không muốn chạm mặt với người này.

Kết quả còn chưa kịp quay đầu, người vốn đang nằm ngủ như chết đột nhiên mở mắt, nhìn thẳng về phía cô đang đứng một bên.

Hứa Nặc: “……”

【Chào~】

Tuy trong lòng thì liều lĩnh chào hỏi, nhưng bên ngoài Hứa Nặc vẫn phải giả vờ sợ hãi, ngã xuống, rồi run rẩy nói:

“Tôi không cố ý, xin lỗi xin lỗi, tôi đi ngay đây.”

Sau đó nhân cơ hội bò dậy bỏ chạy.

Vốn dĩ kịch bản phải là như vậy.

Nhưng bạo quân lên tiếng rồi.

“Lại đây.”

Trong lòng Hứa Nặc khẽ “thịch” một cái.

【Không lẽ nhận ra mình rồi? Không thể đâu, khác biệt lớn như vậy mà…】

Hứa Nặc bán tín bán nghi bước lại gần.

Phong Hoán Triều nghiêng đầu, vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, ánh mắt rơi lên người cô, đánh giá một lượt.

Một lúc sau, anh lại nhắm mắt, thản nhiên phun ra một câu:

“Là rất xấu.”

Bộ râu bọ hung sau đầu Hứa Nặc phất phơ trong gió: ???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play