Khi hai mẹ con Chu Phương tới bệnh viện, Trường Hạ đang một mình ngồi truyền nước trong phòng bệnh.
“Bé con ơi, ba con đâu rồi?” Chu Phương đi tới nhìn chai truyền, thấy thuốc đã gần hết, liền nhấn nút gọi y tá.
Trường Hạ mấy ngày nay đã quen với hai mẹ con nhà họ Chu, không còn rụt rè như lần đầu gặp. Cậu dịu dàng trả lời:
“Ba nói đi nghe điện thoại, sẽ quay lại ngay thôi ạ.”
Y tá trực nhận được tín hiệu gọi liền nhanh chóng chạy tới rút kim cho Trường Hạ. Chu Dã đứng cạnh giường bệnh, thấy y tá nâng tay nhóc con lên, chuẩn bị dán băng cá nhân, hắn liền nhanh tay che mắt Trường Hạ lại, cúi người xuống thì thầm an ủi:
“Bé con, không sao đâu, đừng sợ, rút kim thôi mà, không đau đâu.”
Y tá nhìn thấy thế liền bật cười trêu:
“Còn biết che mắt cho em trai nữa, đúng là dáng vẻ của một ông anh rồi.”
Chu Dã chẳng phản ứng gì trước câu đùa, cứ như người lớn cau mày chăm chú nhìn tay đang bị rút kim. Hắn rõ ràng cảm nhận được, đúng lúc kim tiêm rút ra thì lông mi của bé con phất nhẹ lên lòng bàn tay hắn, mềm mềm, dày dày.
“Xong rồi, bé con giỏi quá, dũng cảm lắm.”
Y tá rút xong kim, thu dọn dụng cụ rồi rời đi. Chu Dã thay cô giữ lấy tay nhãi con, nhẹ nhàng đè lên chỗ vừa rút kim.
Cúi đầu nhìn xuống, hắn liền thấy hàng mi dài cong cong của bé con treo lơ lửng vài giọt nước mắt lấp lánh như trân châu.
Chu Dã không nhịn được, thổi nhẹ một cái, những giọt trân châu lăn xuống giường.
Trường Hạ bị thổi đến ngẩn người, ngẩng đầu nhìn hắn. Chu Dã vội tìm cớ cho hành động theo bản năng của mình.
“Thổi một cái là đau đau bay đi rồi.”
---
Sau khi đút cơm xong cho Trường Hạ, Chu Phương xách cà mèn ra ngoài đổ rác. Lúc rẽ ở hành lang, vô tình nghe thấy một giọng quen quen:
“Được rồi, tôi hiểu. Làm phiền anh quá, tôi sẽ sớm quay lại làm việc và bàn giao.”
“Thật ngại quá.”
Từ Nghiêm cúp máy, nét buồn phiền vẫn chưa tan hết trên gương mặt. Quay đầu lại đã thấy Chu Phương đứng đó, tay cầm cà mèn.
Chu Phương vội nói:
“Trường Hạ vừa được rút kim, cơm cũng ăn xong rồi. Tôi ra đổ rác thôi.” Ý là mình không cố tình nghe lén cuộc trò chuyện.
Từ Nghiêm cũng thu lại vẻ mặt mỏi mệt, liên tục cảm ơn.
Mấy ngày gần đây, từ việc dì giúp việc trong nhà nghỉ việc, Trường Hạ lại ốm, rồi chuyện dọn nhà, cộng thêm công việc ở công ty… quả thực khiến Từ Nghiêm quay như chong chóng.
May mà Chu Phương mỗi ngày đều mang cơm đến, lại còn giúp chăm sóc Trường Hạ. Nếu không thì một mình ông thực sự lo không xuể.
Chu Phương thấy trong mắt ông đầy mệt mỏi, lại nhớ đến những gì mình vừa vô tình nghe được, trong lòng có chút áy náy. Bà định nói nếu thật sự bận quá thì để bà chăm Trường Hạ giúp một thời gian, nhưng nghĩ lại hai bên mới quen biết chưa lâu nên sợ nói ra làm đối phương thấy ngại, cuối cùng vẫn nuốt lời vào.
Chu Phương đi rồi, Từ Nghiêm đứng yên đó, lòng rối như tơ vò. Thật ra thủ tục điều động anh đã hoàn thành, đúng lý ra hai ngày trước phải về đơn vị mới nhận việc. Nhưng vì Trường Hạ còn đang nằm viện, ông đành xin cấp trên lùi lại vài hôm. Giờ thì không thể trì hoãn nữa, lãnh đạo cũng gọi điện liên tục hỏi khi nào quay lại làm.
Từ Nghiêm không nỡ để con trai ở lại một mình, lại nghĩ đến việc thuê người lạ trông coi thì lo Trường Hạ không thích ứng kịp. Quả thật là khó xử.
Ông thở dài, xoa thái dương, đầu đau như búa bổ.
…
Về lại phòng bệnh, ông thấy đầu giường có hai đứa nhóc đang ngồi sát nhau. Chu Dã lấy từ trong túi ra một chiếc máy chơi game, đưa cho Trường Hạ. Cậu bé vui mừng không tả xiết, mắt long lanh nhìn Chu Dã, cười ngọt như mật.
“Bé con, xem nè, đây là sủng vật của bé, nó tên là Tiểu Thất, là một con mèo nhỏ nha.”
Trường Hạ ôm lấy chiếc máy màu lam nhạt, vừa vặn nằm gọn trong lòng bàn tay cậu. Cậu duỗi cổ, chăm chú nghe Chu Dã giới thiệu về chú mèo con trên màn hình.
“Tiểu Dã ca ca, đây là mèo con của em thật hả?”
“Ừ đúng rồi. Bé ấn vào đây nè, nó còn sẽ kêu ‘meo meo’ nữa đó.”
Chu Dã cẩn thận chỉ từng nút bấm trên chiếc máy hình giọt nước, dạy cậu cách chơi từng chút một.
“Bé con, có muốn đặt lại tên cho mèo con không?” Trước kia Chu Dã tiện tay đặt tên hai máy là Tiểu Thất và Tiểu Bát, giờ tặng lại thì bé con hoàn toàn có quyền đặt lại tên cho chú mèo của mình.
Trường Hạ chớp chớp mắt, hơi ngẩn ra:
“Em á?”
“Ừ, sau này là bé nuôi nó mà, bé là ba ba của nó đó, muốn đổi tên cũng được.”
Trường Hạ chưa từng nuôi sủng vật, nhưng trong chương trình Hồ Đồ Đồ mà cậu thích, có một con mèo nhỏ tên Tiểu Quái rất dễ thương. Giờ cậu cũng có sủng vật rồi.
Gương mặt tròn trịa hơi phồng lên vì suy nghĩ, hàng lông mày nhỏ nhíu lại rất nghiêm túc:
“Ca ca, em không đổi đâu, cứ gọi nó là Tiểu Thất nhé.”
Chu Dã gật đầu, đặt chiếc máy chơi game màu lam của Trường Hạ cạnh chiếc máy màu đen của mình.
“Bé xem nè, mèo con của bé là Tiểu Thất, cún con của anh là Tiểu Bát, sau này mình có thể cùng nhau chơi.”
Trường Hạ nghe xong, vui vẻ đến mức cười toe toét, hai má trắng mịn hiện ra lúm đồng tiền nhạt nhạt.
Từ Nghiêm đi tới, xoa xoa mái tóc mềm mại của Trường Hạ:
“Bé con, ca ca tặng quà cho con rồi, có nói cảm ơn chưa?”
Trường Hạ nghe ba nói xong liền gật đầu thật mạnh.
“Chú ơi, bé con đã cảm ơn rất nhiều lần rồi đó, em ấy rất lễ phép.” Chu Dã nhanh miệng xen vào.
Không thể phủ nhận rằng Từ Nghiêm đã dạy dỗ Trường Hạ rất tốt.
Nhìn hai nhóc con đang ngồi sát bên nhau, vui vẻ ríu rít, Từ Nghiêm bỗng mở lời:
“Tiểu Dã, bé con trước đây ở Kinh Thành toàn chơi một mình, không có bạn bè, nếu được thì chú muốn nhờ cháu sau này thỉnh thoảng đến chơi với bé con nhiều hơn một chút. Thằng bé rất thích cháu. Cháu có muốn làm anh trai của bé con không?”
Chu Dã ngẩn ra một giây, sau đó niềm vui và cảm giác mới lạ như thủy triều dâng lên trong lòng. Hắn là con một, có đôi lúc cũng thầm ghen tỵ với mấy đứa trẻ trong khu nhà có anh hoặc em. Nhưng mẹ hắn – Chu Phương thì sau khi sinh hắn xong đã triệt sản, nên nhà hắn không thể có thêm con.
Không ngờ hôm nay chú Từ lại nói muốn để hắn làm anh trai của bé con. Ha, bé con này còn xinh hơn mấy đứa chảy nước mũi dơ hầy trong khu nhiều! Nếu hắn được làm anh trai bé con thật thì đám trẻ kia chắc ghen tỵ chết mất!
Chu Dã vui muốn nổ tung, gật đầu cái rụp:
“Chú yên tâm đi, cháu nhất định sẽ chăm sóc bé con thật tốt!”
Từ Nghiêm nhìn bộ dáng như người lớn của Chu Dã, trong lòng chợt thấy xúc động.
Trường Hạ nằm viện đến nay cũng được mấy hôm. Thực ra bệnh tình đã ổn, hoàn toàn có thể xuất viện từ sớm. Nhưng vì từ khi chuyển đến đây cậu đã phải nhập viện đến hai lần, thể trạng yếu đi thấy rõ, nên Từ Nghiêm cố tình để con nằm thêm vài ngày nữa để phòng trường hợp xấu xảy ra.
Ăn cơm trưa xong, Từ Nghiêm đi làm thủ tục xuất viện. Chu Phương sau khi mang cơm tới thì về nhà, Chu Dã thì nằng nặc đòi ở lại chơi với bé con, thế là Từ Nghiêm lái xe chở cả hai đứa nhỏ về khu nhà.
Vừa xuống xe, Chu Dã không thèm về nhà mình mà nắm tay Trường Hạ đi thẳng vào nhà Từ Nghiêm, chạy một mạch vào phòng Trường Hạ. Từ Nghiêm đứng ngoài cửa nhìn hai đứa chơi với nhau vui vẻ, chợt nhớ đến cuộc gọi hồi trưa.
“Bé con, Tiểu Dã, hai đứa cứ chơi trong nhà nhé. Trong phòng khách có bánh kẹo, trong bếp có nước mát, chú ra ngoài xử lý chút việc rồi sẽ về ngay. Đừng chạy lung tung nhé.”
Chu Dã và Trường Hạ cùng ngồi trên ghế sofa trẻ em, nghe chú dặn liền ngoan ngoãn gật đầu.
“Chú cứ yên tâm, cháu sẽ trông bé con cẩn thận.”
Đây là lần đầu tiên trong nhà không có người lớn mà để Trường Hạ ở lại. Từ Nghiêm cũng có chút không yên tâm, nhưng bên phía công ty thật sự cần ông đến giải quyết một việc gấp.
Trước khi đi, ông dặn dò thêm:
“Bé con à, nếu thấy trong người không khỏe, nhớ dùng đồng hồ gọi điện cho ba. Bình giữ nhiệt có nước ấm, con không được uống nước lạnh đâu nhé. Cùng anh chơi ngoan, được chưa?”
Trường Hạ ôm chặt món đồ chơi mà Chu Dã tặng là chiếc máy nuôi thú cưng rồi nhìn ba mình đang đứng ở cửa chuẩn bị đi.
Trước đây ở Kinh Thành, mỗi lần Từ Nghiêm ra khỏi nhà là y như rằng Trường Hạ sẽ đứng níu cửa, mặt mày phụng phịu ấm ức, khiến ông đi cũng không nỡ.
Nhưng lần này khác, bên cạnh đã có Chu Dã làm bạn nên cậu không hề tỏ vẻ không muốn, còn ngoan ngoãn vẫy tay tạm biệt ba.
Cửa lớn khép lại, Chu Dã kéo tay Trường Hạ đi vào phòng khách. Mùa hè nóng nực, hắn đã quen với việc nằm dài ra sàn nhà cho mát. Trường Hạ thấy Chu Dã nằm phịch xuống sàn, có chút do dự.
Chu Dã bắt gặp ánh mắt đen lay láy nhìn mình, mới sực nhớ ra nơi này không phải nhà mình nên liền bật dậy như cá chép bật khỏi mặt nước.
“Ở nhà anh quen nằm vậy, nằm dưới đất mát lắm.”
Trường Hạ chưa bao giờ nằm đất kiểu này, dù chỉ ngồi cũng phải lót một tấm đệm nhỏ nếu không dễ bị tiêu chảy.
Chu Dã thấy thế liền kéo xuống hai cái đệm mềm từ sofa, vỗ vỗ rồi nói:
“Bé con ơi, ngồi đây đi, anh dạy em cách nuôi Tiểu Thất.”
Quả nhiên vừa nghe đến tên Tiểu Thất thì Trường Hạ liền hí hửng ngồi xích lại, nâng niu món đồ chơi màu xanh dương trong tay đưa cho hắn.
Chu Dã cầm lấy, kiên nhẫn dạy Trường Hạ cách cho mèo ăn, tắm rửa, đi vệ sinh và chơi trò chơi.
Bé con với mái tóc nâu nhạt xoăn nhẹ, mềm mượt rũ xuống trước trán, cứ ngả qua ngả lại dưới mí mắt Chu Dã, khiến hắn ngứa tay không chịu được.
“Bé con ơi, anh có thể sờ tóc em không?”
Trường Hạ vẫn đang nghiêm túc học cách chăm mèo, vô thức ừ một tiếng.
Đôi mắt Chu Dã sáng rực, hắn chà chà lòng bàn tay vào áo cho sạch, rồi từ từ với tay lên đỉnh đầu cậu nhóc.
“Ui, mềm quá, mịn ghê.” Chu Dã cảm thán trong lòng.
Tóc Trường Hạ mượt như tơ, lại mềm như kẹo bông, sờ vào còn đàn hồi như lò xo. Hắn cứ thế xoa tới xoa lui vài cái, tận hưởng cảm giác ghiền ghiền trong lòng bàn tay.
Trường Hạ bị vò đến rối tung cả đầu tóc, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen tròn xoe tràn đầy nghi hoặc:
“Ca ca, vừa rồi anh nói tắm rửa là bấm nút nào ấy nhỉ?”
Chu Dã chột dạ, vội vã giúp cậu chỉnh lại mái tóc rối, rồi cúi đầu tiếp tục dạy cách điều khiển.
Cả buổi trưa, hai đứa trẻ chơi với thú cưng điện tử vui không tả. Với Trường Hạ thì mới lạ là điều đương nhiên, nhưng đến cả Chu Dã vốn đã qua giai đoạn tò mò nhưng vẫn hứng thú bừng bừng, bởi vì lần này là chơi cùng bé con.
Nhìn trên màn hình, mèo của Trường Hạ chạy sang nhà của mình, rúc đầu vào chơi với chó con, cùng ăn cùng ngủ… Chu Dã cảm thấy chẳng khác gì hắn và bé con bây giờ.
Hắn vô cùng mãn nguyện!