Phương Du từ Phúc Ninh điện đi ra thì trời cũng đã không còn sớm. Hắn quay về Công Bộ một chuyến để chờ Thịnh Giáp cùng về. Còn chưa kịp mở miệng giải thích chuyện hôm nay bệ hạ không thể lâm triều, thì ngay cả Hộ Bộ cũng đã rõ ngọn ngành.
Hắn bất giác thở dài:
“Nhị vị gia kia truyền tin cũng thật nhanh quá rồi.”
Thịnh Giáp không ngờ vừa mới vào kinh chưa được bao lâu đã rơi trúng lúc triều đình mây mù giăng kín, cả hai người đều nặng lòng, tâm sự chất đầy.
Những ngày tiếp theo, hoàng đế không hề lộ diện trong triều hội. Lẽ ra là lúc triều thần có thể tạm yên lòng, nhưng ai cũng hiểu, trước cơn bão thường là khoảng lặng. Các phe phái trong triều thì đều âm thầm rục rịch, ai nấy đều chuẩn bị ra tay.
“Cho dù có thứ tự tôn trưởng, đích thứ phân minh, nhưng từ xưa đến nay vẫn có chuyện chọn người có đức, không trọng huyết thống. Nay Thái tử làm ra chuyện như thế, lễ nghĩa liêm sỉ đều không màng, sau này nếu thực sự đăng vị, thì làm sao phục chúng? Làm sao dẹp được miệng lưỡi thế gian?”
“Bệ hạ, xin người nghĩ lại! Nói cho cùng thì con người đâu phải thánh hiền, ai mà chẳng có lúc lầm lỡ? Thái tử tuổi vẫn còn nhỏ, chỉ vì bị nữ nhân kia dụ dỗ mê hoặc, lại bị người khác mưu hại, bệ hạ há chẳng rõ hay sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT