Hôm sau, Phương Du cưỡi ngựa rời thành đến xưởng. Dọc đường chẳng gặp được đồng liêu nào, gió sớm lành lạnh quất qua, hắn bị thổi đến nỗi như lột mất một lớp da.
Phương Du kẹp chân ghìm cương ngựa, nghiến răng nghiến lợi nghĩ bụng:
“Tiểu Kiều kia chẳng phải mượn cớ luyện công để hành mình sao, bàn tay kia chẳng khác nào đá mài, sức lực cũng chẳng nhỏ chút nào.”
Dù cả người như bị chà đến bong tróc như cái nồi cái chảo, nhưng hắn đường đường là nam tử, không thể để người ta bắt nạt không chứ. Kết cục, kẻ gây chuyện tất nhiên cũng bị hắn túm vào chậu nước lăn qua lăn lại cho đến khi nước nguội mới thả ra.
Hắn ngáp một cái. "Nói cho cùng thì người chịu thiệt vẫn là mình." Kiều Hạc Chi không cần dậy sớm vào triều, còn hắn thì gió mưa gì cũng phải dậy ra ngoài làm việc.
Vừa đến xưởng, không biết từ đâu có một tiểu lại hét lớn:
“Phương đại nhân tới rồi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play