Lúc này, bất luận Thẩm Trọng có nói gì, Ngụy Ngọc cũng không để vào tai. Bởi lẽ hắn hiểu, những lời ấy chỉ là để phát tiết cơn hận đang cuộn trào trong lòng y mà thôi, chứ nào có nửa phần chân thật.
“Thân là ngoại thần lại cả gan xông vào nội cung, dẫu ngươi có là Quốc sư, cũng không tránh khỏi tội danh nghịch phạm.” Dứt lời, Ngụy Ngọc thần sắc lạnh băng, quay đầu ra lệnh: “Động thủ!”
Đám thị vệ dù e dè trước danh tiếng của Thẩm Trọng, nhưng thánh chỉ đã hạ, bọn họ nào dám làm trái. Ngụy Ngọc quát khẽ một tiếng, một chưởng đánh bật Thẩm Trọng vào trong, thị vệ liền nhất tề vung đao bổ tới.
Thẩm Trọng nghiêng người né tránh, nhanh chóng giao đấu cùng thị vệ. Bên ngoài máu chảy đầu rơi, nhưng trong tẩm điện, Minh Châu lại tựa hồ chẳng hay biết gì, vẫn tĩnh lặng như không.
Ngụy Ngọc đẩy cửa bước vào, hắn nhắm mắt lại, không dám nhìn nữ nhân đang ngồi nơi ấy. Hắn sợ, chỉ cần một ánh mắt, hắn sẽ không kiềm được sát ý, một tay bóp chết nàng.
Nhưng hắn không ngờ, vừa đặt chân qua ngạch cửa, liền nghe thấy tiếng khóc nức nở thấp thoáng vọng đến từ nơi khuê phòng. Thanh âm kia mong manh yếu ớt như thú con hấp hối, khiến lòng người cũng muốn mềm ra.
Nàng thấy hắn, mở miệng khẽ gọi: “Ngụy Ngọc…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT