Hôm sau, Ngụy Ngọc cùng Minh Châu đều dậy muộn, đặc biệt là Minh Châu, cả người mềm nhũn, chẳng khác nào mèo con chưa tỉnh ngủ, đôi mắt còn lơ mơ như phủ sương, cứ thế nằm dài chẳng buồn nhúc nhích.
“Dậy chưa?” Ngụy Ngọc cúi xuống hôn khẽ lên phần da thịt trắng ngần lộ ra ngoài chăn của Minh Châu. Ngón tay hắn không an phận, khẽ vuốt ve nơi cổ nõn nà như ngọc của nàng.
Minh Châu nhăn mặt, giận dỗi đập nhẹ hắn một cái, giọng nói khàn khàn, mang theo mấy phần oán trách uể oải:
“Dậy gì nổi, ta mệt muốn chết.”
Ngụy Ngọc bật cười, đầy yêu thương cúi xuống hôn lên trán nàng, giọng trầm thấp dịu dàng:
“Mệt thì ngủ tiếp, chẳng ai ép nàng cả.”
Minh Châu khẽ mở mắt, hỏi như nhớ ra điều gì:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT