Minh Châu đã không còn lưu lại biên quan, phủ Uy Viễn hầu tự nhiên cũng chẳng thể giữ lại bọn hạ nhân dung mạo xuất chúng kia. Nàng lại càng không thể đưa bọn họ cùng vào kinh, chốn đô thành quyền thế rối ren, lòng dạ người hiểm độc, tuy nàng không hề kiêng dè điều gì, song phu nhân của Hầu gia tất nhiên sẽ không để nàng làm càn.
Vì lẽ đó, đám hạ nhân kia bị âm thầm đưa đến một thôn trang nhỏ gần biên giới, cách biên quan không xa.
Đêm xuống, cảnh vật tĩnh mịch, trời đất như lặng thinh trong hơi thở u uẩn.
Hai bóng đen vận y phục dạ hành âm thầm lẻn vào thôn, khi bọn hạ nhân còn đang say ngủ, kiếm sắc đã lạnh lẽo chém xuống, tàn nhẫn đoạn tuyệt tất cả hơi thở.
Sau đó, một ngọn lửa lớn bùng lên, thiêu rụi toàn bộ. Lửa cháy ngùn ngụt, khói đặc cuồn cuộn cuốn theo tất cả dấu vết từng có. Mọi thứ có thể gợi nhắc đến Minh Châu, mọi nguy cơ có thể trở thành vết nhơ trong mắt thế nhân—tất cả đều bị chôn vùi dưới tro tàn, như đúng tâm nguyện của Khương thế tử.
Dọc đường hồi kinh, xe ngựa tuy được chuẩn bị chu tất, màn gấm đệm lụa đầy đủ, nhưng đường xóc núi hiểm, khiến Minh Châu không khỏi khó chịu, sắc mặt ngày càng kém đi.
“Dùng chút nước ấm.” Khương Minh Hiên nhân khi dừng chân nghỉ tạm, bưng một bình nước sứ lên xe ngựa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play