Hồng Cô: “……”

Hồng Cô chỉ cảm thấy lửa giận dâng trào, suýt nữa bị Minh Châu làm cho tức đến thổ huyết.

Nha đầu này vậy mà lại định đổ hài tử của chủ tử lên đầu Tấn Vương, để rồi tương lai kêu Tấn Vương là phụ thân hay sao? Đúng là điên rồ đến cực điểm!

— “Ngươi không thể làm vậy.” Giọng Hồng Cô run lên, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Minh Châu, như thể muốn dùng ánh mắt ép nàng lùi bước.

Minh Châu lại hừ nhẹ một tiếng, ra chiều khinh thường đẩy nàng ra:

— “Vì sao ta không thể? Lâm Cẩm Hi bất quá chỉ là chủ nhân một kỹ viện, lại mang thân phận tiện tịch thương nhân. Hắn nếu biết điều thì nên cùng ta đem lời nói dối này diễn tròn vai. Một bước lên mây a, Hồng Cô cô. Ngươi nói xem, hài tử tương lai lớn lên, là muốn nhận một vị Vương gia làm phụ thân, hay một kẻ mở thanh lâu làm cha?”

Hồng Cô ngẩn ra, đôi môi mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra thân phận chân thật của Lâm Cẩm Hi.

Nàng biết, nếu để Minh Châu biết được bí mật đó, chỉ sợ nàng càng thêm lợi dụng chủ tử đến tận xương tủy, đến khi không còn giá trị sẽ ném bỏ như giày rách. Minh Châu… nàng là một yêu cơ không có tim gan, chuyên hút máu người khác để nuôi lấy chính mình.

Hồng Cô nghiến răng:

— “Cho dù như vậy, ngươi cũng không phải nữ nhân đêm đó. Hơn nữa, ngươi cũng rõ, người cùng ngươi cùng bị đấu giá đêm đó vẫn chưa chết. Nàng trốn khỏi Cẩm Tâm Các, hai tháng nay vẫn không có chút tin tức. Ngươi nghĩ lời dối trá này có thể giấu được cả đời sao? Nếu một ngày kia nàng quay lại kinh thành, nếu nàng gặp Tấn Vương…”

Lời chưa dứt, Minh Châu sắc mặt đã đen lại như mực.

— “Vậy thì bảo cái phế vật Lâm Cẩm Hi kia, sai thêm chút người, tìm cho ra nữ nhân đó rồi giết nàng đi! Chỉ một nữ tử mà lùng suốt hai tháng vẫn chưa tìm ra, hắn định tô son đánh phấn để làm phu nhân người ta chắc?”

Nàng… nàng dám mắng chủ tử là phế vật?

Trước thì định phản bội chủ tử, ôm lấy Tấn Vương; sau lưng lại muốn mượn tay chủ tử giết người diệt khẩu. Trong lòng nàng, chủ tử chẳng qua chỉ là công cụ, dùng xong liền vứt. Hai tháng qua, chủ tử đã đối xử với nàng ra sao, nàng thực sự không hề biết ơn chút nào sao?

Vô tâm, vô tình, vô lương tâm!

……

Minh Châu không dây dưa thêm, vì bên ngoài truyền đến tiếng Thôi Văn – tâm phúc bên người Tấn Vương:

— “Cô nương, nên hồi phủ rồi.”

— “Tới ngay.” Minh Châu cười ngọt ngào đáp lời.

Trước khi rời đi, nàng không quên xoay người lại liếc Hồng Cô một cái, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao lạnh cắt qua da thịt, ngữ khí mang vài phần uy hiếp:

— “Ngươi rõ ràng nên biết, cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Đừng gây phiền toái cho ta. Nếu ngươi dám khiến ta thất bại, ta thề, nhất định cho ngươi chết không toàn thây.”

Nàng… đang uy hiếp nàng!

“Rắc!” Một tiếng giòn vang, Hồng Cô tức giận đập nát chiếc ghế bên cạnh.

Minh Châu đã theo Tấn Vương rời đi. Hồng Cô lúc này mới có thời gian tỉnh táo nhớ lại mọi việc. Một cảm giác bất an dần lan khắp tâm trí.

Không đúng! Nàng rõ ràng không hề nói cho Minh Châu biết chuyện Tấn Vương đến Thanh Trúc Lâu. Nàng làm sao biết được?

Là ai… ai đã nói cho nàng?

Đúng rồi… là lúc Hồng Cô rời đi, đã nhờ một quy công truyền lời cho Minh Châu…

Cẩm Tâm Các – hậu viện, nơi ở của hạ nhân.

Tại một căn phòng cũ kỹ, Hồng Cô đứng giữa phòng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn quy công ngồi trên ghế, như nhìn một kẻ đã chết:

— “Hôm nay, ngươi đã nói gì với cô nương?”

Quy công tay chắp trong ống tay áo, giấu một đóa hoa tươi mảnh mai, ánh mắt thất thần, như ôm trong lòng một giấc mộng xa xôi mà không ai chạm tới được.

— “Không… không nói gì cả.”

— “Ngươi coi ta là kẻ ngốc sao?” Hồng Cô giận dữ quát, ánh mắt bỗng phát hiện có gì đó trong tay hắn đang che giấu.

— “Ngươi cầm gì trong tay?”

Quy công ánh mắt chợt lóe, rồi lập tức che giấu:

— “Không có gì…”

Hắn vừa dứt lời, Hồng Cô đã bước lên, vung tay dùng lực, trong lúc quy công chưa kịp phản ứng, cánh tay đã bị bẻ quặt. Đóa hoa trong tay rơi xuống đất.

Hồng Cô nhìn rõ thứ trên mặt đất, sắc mặt chợt trầm xuống.

Một đóa hoa tươi tinh xảo, đó là loài hoa duy nhất Lâm Cẩm Hi tìm được để trang trí phòng Minh Châu. Toàn Cẩm Tâm Các, chỉ duy phòng Minh Châu có được.

Quy công không kịp lo thân đau đớn, điên cuồng quỳ xuống, dùng hai tay mềm yếu thu gom cánh hoa rơi rụng trên mặt đất, miệng lẩm bẩm:

— “Không sao đâu… không dơ… đừng sợ…”

Hoa tươi vì bị hắn cầm quá lâu đã bắt đầu héo rũ, cánh rụng lả tả, mất hết sức sống. Hắn vẫn cố chấp gom nhặt, ôm lại trong tay như ôm một phần mộng tưởng đã tan tành.

Hồng Cô đứng lặng, mắt phức tạp. Trong khinh miệt lẫn căm hận, lại pha thêm một tia thương hại không tên.

Giống quá… thật quá giống…

Giờ khắc này, Hồng Cô đột nhiên cảm thấy quy công và chủ tử… thực sự rất giống nhau.

Minh Châu đã lợi dụng kẻ này để moi tin về Tấn Vương.

Vậy có phải một ngày nào đó, nàng cũng sẽ lợi dụng chủ tử đến cùng, rồi bị một kẻ giống như nàng – một Hồng Cô khác – giết chết trong phẫn nộ?

Ý nghĩ đó khiến nàng rùng mình.

Nàng đứng sau lưng quy công, giơ tay, một chưởng vỗ mạnh xuống đỉnh đầu hắn…

………

Bên ngoài, lúc Hồng Cô bước ra, trời đã về khuya, bóng đêm sâu thẳm như mực.

Rõ ràng tiết trời oi nồng, nhưng nàng lại cảm thấy trên lưng phủ một tầng rét lạnh, lạnh đến mức buốt vào tận tâm can, như thể gió đêm thổi xuyên qua da thịt mà chẳng thể nào xua đi.

“Đem cái xác trong phòng quăng ra ngoài cho chó hoang gặm đi,” nàng phân phó mà chẳng ngoảnh đầu lại.

“Dạ!” — một tiếng đáp nhẹ vang lên từ phía sau, rõ ràng khi nãy không có lấy một bóng người.

Sự tình đã đến nước này, nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì. Giờ phút này, điều quan trọng nhất là phải lập tức báo tin cho chủ tử. Việc này... nên để người quyết định.

Nghĩ đến đây, Hồng Cô nhức đầu bóp trán, trong lòng chỉ còn một chữ:
“Phiền.”


Tấn Vương phủ.

Vốn là nơi tĩnh mịch lạnh lẽo quanh năm, đêm nay lại rực rỡ đèn hoa, người tới người lui, rộn ràng chưa từng thấy.

Quản gia Minh thúc bước đi nhẹ nhàng, dặn dò đám gia nhân theo hầu:

“Các ngươi đều phải thận trọng từng ly từng tí! Vương gia nhà chúng ta khó khăn lắm mới gặp được một vị cô nương có thể thân cận, ai nấy phải biết thức thời, đừng để thất lễ mà chọc giận quý nhân!”

Trong tẩm phòng của Vương gia, Minh Châu đang được Tấn Vương nắm chặt tay, chẳng rời nửa bước. Bọn hạ nhân nối nhau ra vào, đưa vào từng món đồ dùng của nữ nhi gia.

Đúng là vương phủ quy củ nghiêm minh, cho dù ai nấy đều tò mò đến tận xương tủy với vị cô nương khiến Tấn Vương phá lệ lần đầu, cũng không ai dám ngẩng đầu nhìn bừa.

Người ra kẻ vào tấp nập, nhưng đều theo trật tự rõ ràng.

Chính nhờ đó, Minh Châu chỉ cần liếc mắt, liền có thể nhìn ra phần nào nội tình thâm sâu của Tấn Vương phủ, quyền thế hùng hậu, nghiêm cẩn đến từng chi tiết.

Chưa tới hết một nén hương, gian phòng vốn lạnh lẽo liền biến thành chốn ấm áp xa hoa, đượm sắc hồng nhuận, dịu dàng mà cao quý.

“Có thích không?” — Tấn Vương cúi đầu hỏi, thanh âm mềm mỏng hiếm thấy, “Nếu có chỗ nào không hài lòng, nàng cứ nói, ta sẽ bảo người sửa lại. Sau này, đây chính là nơi hai ta cùng sống.”

Thật ra thì... có rất nhiều chỗ khiến nàng chưa hài lòng. Nhưng Minh Châu biết, hiện tại chưa phải lúc để đòi hỏi.

Thế nên, nàng mỉm cười dịu dàng, hiếm khi buông lời nhu thuận:

“Có thể cùng Vương gia ở chung một chỗ đã là thiên đại ân sủng. Chỗ này rất tốt, thiếp thân rất thích. Vương gia không cần phải vì thiếp mà bận tâm thêm điều gì.”

Tấn Vương làm sao không nhìn ra nàng đang cố lấy lòng? Nhưng nhớ đến thân phận nàng, nhớ đến mười mấy năm bản thân không thể chịu nổi gần nữ sắc, nay lại vì nàng mà phá lệ, hắn càng thêm thương tiếc nàng.

“Sau này, Tấn Vương phủ chính là nhà của nàng. Nàng là nữ chủ nhân nơi này. Chỉ cần nàng muốn, bất cứ điều gì ta cũng đều có thể cho.”

Dứt lời, hắn chợt ngập ngừng, lỗ tai hơi ửng đỏ, có chút xấu hổ:

“Thân phận nàng có phần phiền phức. Ta nhất thời không thể phong nàng làm chính phi, nhưng... trước tiên ta sẽ lập nàng làm thiếp, cho nàng danh phận đường hoàng. Đợi nàng hoài thai long chủng, có công sinh dục, ta sẽ tấu thỉnh phụ hoàng, xin chỉ phong nàng làm chính phi.”

Mang thai. — Ánh mắt Minh Châu chợt tối lại.

Nàng khẽ siết lấy bụng, nơi đang cất giữ bí mật sâu kín kia.

Nàng... đã mang thai. Chỉ là, đêm nay không thể để lộ.

Minh Châu giấu hết tâm tình, nâng đôi mắt long lanh, cảm động nhìn Tấn Vương:

“Vương gia, người đối với thiếp thật tốt.” — Nói đoạn, nàng nhẹ nhàng nhào vào lòng hắn.

Tấn Vương cũng ôm nàng thật chặt, tựa như ôm cả một khoảng trời vào ngực.

“Gặp được nàng, chính là phúc phận lớn nhất trong đời ta.”

Lúc này, lời cần nói thì chẳng nên nói, nhưng... Minh Châu lại chủ động ngẩng đầu, rụt rè hỏi:

“Vương gia, còn những tỷ tỷ khác trong phủ...?”

Tấn Vương bật cười, khẽ nhéo mũi nàng:

“Nàng chắc cũng từng nghe đồn bổn vương không gần nữ sắc rồi đúng không?”

Minh Châu gật đầu ngoan ngoãn.

“Vậy thì đúng rồi. Trong phủ bổn vương, chưa từng có nữ nhân. Nàng là người đầu tiên, cũng sẽ là người duy nhất.”

Nói đoạn, hắn nâng cằm nàng lên, ánh mắt sâu như biển, mê ly nhìn vào cánh môi đỏ mọng kia.

Nhớ lại đêm đó, dù chỉ là ảo mộng mông lung, vẫn khiến lòng hắn không yên.

Minh Châu — một trong những hoa nương được đào tạo bài bản nhất trong Cẩm Tâm Các — sao có thể không hiểu biểu hiện của hắn giờ phút này là có ý gì?

Nàng nhẹ nhàng vươn đôi tay trắng ngần như ngó sen, ôm lấy cổ hắn, thì thầm như rót mật:

“Vương gia…”

Người hầu cuối cùng vừa rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại huân hương dìu dịu quẩn quanh.

Mùi hương say lòng, mỹ nhân trong tay, ai còn có thể giữ vững lòng mình?

Tấn Vương ôm ngang Minh Châu, bước tới bên giường.

“Có được không?” — Dù là lúc này, hắn vẫn kiềm chế hỏi ý nàng.

Hai tháng... kỳ thật không nên động phòng.

Nhưng mà, trước mắt nàng là một vị thân vương nắm giữ trọng binh, quyền khuynh thiên hạ. Một khi đánh cược, phải chọn đúng thời điểm.

Một bên là đêm mơ hồ say mộng, một bên là trọn đời vinh hoa.

Dĩ nhiên Minh Châu biết, chọn bên nào mới là khôn ngoan.

Nàng gật đầu e ấp:
“Chỉ là... mong Vương gia nhẹ một chút. Thiếp... có chút sợ.”

Đêm đó có hay không, cũng chẳng quan trọng.

Bắt đầu từ đêm nay, ngày ngày đêm đêm về sau, tất cả đều là thật.

So với một đêm không rõ ràng, thì cả đời ân sủng, mới là thắng lợi.

Đêm xuân mặn nồng.

Vị Tấn Vương xưa nay quen dậy sớm luyện công, lần đầu tiên trong đời cùng mỹ nhân ngủ đến tận khi mặt trời lên cao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play