Những viên hồng bảo thạch rơi lộp độp trên thân y, lại lăn dài xuống đất, đỏ rực diễm lệ như ánh hoàng hôn phủ lên dung nhan tuyệt sắc của một nữ nhân phong hoa tuyệt đại. Ánh sáng từ bảo thạch hắt lên mặt đất, lung linh huyễn hoặc, như có như không khiến người ta ngẩn ngơ.
An Dật Vương cúi người, nhặt lấy một viên bảo thạch dưới chân. Ngón tay khép lại, từng đốt xương tay siết chặt, viên ngọc tưởng chừng như đang thiêu đốt trong lòng bàn tay hắn. Hắn như đang nắm lấy chính trái tim loạn nhịp không thể khống chế của mình.
Minh Châu nheo mắt, lạnh nhạt hỏi:
“Ngươi là ai? Vô cớ xông vào nơi đây, chẳng nói chẳng rằng, giờ lại làm thinh không một lời. Rốt cuộc ngươi toan tính điều gì?”
An Dật Vương hé miệng, nhưng âm thanh nơi cổ họng như mắc lại, rốt cuộc không biết nên nói lời chi. Hắn rối loạn thần trí, nhất là khi Minh Châu thong thả bước lại gần, từng bước một, như hoa đào bay trong gió xuân, hương thơm thoang thoảng len vào tận cốt tủy.
“Đứng lại! Chớ tiến thêm bước nào nữa!” — An Dật Vương đột nhiên lùi lại mấy bước, thần sắc hoảng hốt, tựa như trước mắt không phải nữ tử, mà là yêu cơ mê hoặc lòng người, sẵn sàng khiến một kẻ tu Phật nhiều năm sa ngã ngay trước tượng Phật uy nghiêm.
Minh Châu nghẹn lời, nhìn nam nhân kia mà tâm bừng bừng lửa giận. Vừa định bật cười lạnh, thì y lại y như lần trước, không hề báo trước mà đẩy cửa bỏ đi.
Minh Châu: “…”
— Quái nhân!
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT