Người dịch: Bạch Dạ Phiên
Văn án:
Tuyên Ninh đã xuyên không.
Xuyên đến một nơi xung quanh toàn là chiến loạn, quần hùng tranh giành thiên hạ, còn nàng thì đang ở giữa đám dân chạy nạn, đến cả vỏ cây cũng không kiếm được cái nào tươi mà ăn.
Tuyên Ninh: “…”
Hết hy vọng rồi, đành chờ chết vậy, sống sót nơi hoang dã còn chưa từng khó đến thế!
May thay, trời không tuyệt đường người. Nàng vẫn còn một “bàn tay vàng” là một siêu thị cỡ lớn, hàng hóa phong phú cái gì cũng có, chỉ là… không được thân thiện với ví tiền cho lắm.
Vì để no bụng, và hơn nữa là vì mơ ước được tự do ăn sữa chua, khoai tây chiên với kem, Tuyên Ninh xắn tay áo, bắt đầu buôn bán.
Gạo trắng, từng hạt đầy đặn rõ ràng, có muốn thử không? Làm một ngày công có thể đổi được hai cân.
Rau quả tươi ngon, mọng nước, ai muốn chọn cứ chọn, đủ loại đến từ khắp mọi miền, mùa đông cũng không thiếu ăn.
Dao làm bếp sắc bén, bút mực rẻ tiền, gia vị thơm lừng, giấy trắng tinh, cả những món đồ tẩy rửa mang mùi thơm… những thứ ngươi muốn, ở đây đều có!
Dân chạy nạn nghe tin kéo đến, đến rồi thì chẳng muốn đi nữa.
Vài năm sau, thiên hạ thái bình, một đế quốc công nghiệp mới chậm rãi hình thành.