Đêm xuống, chẳng có nơi nào gọi là “giường nằm”, đất bằng phẳng đã là tốt số, lắm khi mệt rã rời, hoặc khi dừng chân trời đã tối, chỉ cần quên không dọn một hòn đá nhỏ, sáng ra là bầm dập lưng vai, nhẹ thì trầy trụa, nặng thì nhức mỏi cả ngày, chậm bước cả đoàn.
Mà đau thân còn dễ chịu, chứ nỗi sợ trong lòng mới là khổ. Nhớ thương người thân thất lạc chẳng rõ sống chết ra sao.
Con đường phía trước thì mịt mờ như đêm tối, không biết sẽ ngã quỵ lúc nào, càng chẳng biết đến nơi rồi thì làm sao mà sống tiếp…
Trong lòng mọi người ai nấy đều ngổn ngang chẳng biết bấu víu vào đâu, thỉnh thoảng vừa le lói chút ánh sáng hy vọng thì lại bị hiện thực tàn khốc dập tắt.
Mỗi câu chuyện kể ra, đều là máu và nước mắt.
Nhiều người vừa ăn cháo tạp cốc, vừa cố nén cơn nghẹn ngào. Ăn được mấy miếng, lại chậm dần, rồi mắt ai nấy cũng dần hoe đỏ.
Tuyên Ninh ôm bát cháo, khẽ mỉm cười nhìn cảnh tượng trước mắt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT