Cố Dao Gia như một quả pháo nhỏ lao thẳng vào lòng Thời Quý Thanh.
Thời Quý Thanh đang cầm pháo que trong tay, thấy cô lao đến liền hơi khom lưng, tay mở rộng một chút để tránh pháo hoa bắn ra làm cháy chiếc áo bông hồng phấn của cô.
"Pháo nhỏ" đâm vào quá mạnh, va vào lồng ngực khiến anh phải lùi lại mấy bước mới đứng vững. Anh bất đắc dĩ nói:
“Sao chạy nhanh thế? Trời tối thế này cũng không sợ ngã à.”
“Vì anh chính là ánh sáng mà.” Cố Dao Gia ngước lên từ trong lòng anh, cảm xúc dâng trào, kiễng chân chạm nhẹ vào môi anh rồi nhanh chóng rút lui, cướp lấy cây pháo que trong tay anh vung vẩy vẽ vòng tròn trong không trung.
Pháo que cháy rất nhanh, hai cây được châm gần như cùng lúc cũng cùng nhau tắt lụi. Trước mắt tối đen như mực, theo phản xạ Cố Dao Gia đưa tay ra kéo lấy anh, ngón tay chạm vào một góc áo rồi tiếp tục duỗi tới, nắm chặt.
“Chắc không chỉ có hai cây chứ, nhanh đưa cái tiếp theo cho em, tối đen như mực thế này đáng sợ lắm.” Cố Dao Gia vừa nói vừa ngó nghiêng xung quanh, một màu đen thẫm đến mức giơ tay không thấy năm ngón. Chỉ có người đàn ông trước mặt này mới mang lại cảm giác an toàn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT