Tối giao thừa, trời đổ một trận tuyết lớn. Tuyết trắng phủ khắp nơi, gió không quá rét buốt nhưng thổi qua má vẫn nhói đau, cành cây trơ trụi chồng chất tuyết trắng lên màu nâu của gỗ, từng lớp xếp lên nhau, cả không khí cũng như bị đông cứng lại.
Trong nhà, sàn sưởi ấm từ dưới truyền lên, lòng bàn chân ấm áp. Cố Dao Gia chỉ mặc một chiếc áo len mỏng màu cỏ xanh, tay áo xắn tới giữa cánh tay.
Cô nâng ly trà nóng bằng cả hai tay, hơi nóng phả lên mặt khiến kính mờ mịt hơi nước chẳng còn thấy rõ tuyết ngoài kia.
Gọng kính là kính chống ánh sáng xanh, vừa rồi ngồi xem phim hoạt hình cùng lũ trẻ, tắt hết đèn trong phòng khách nên cô đeo để chống tia hại.
Giao thừa là ngày tốt lành, là dịp sum họp nhưng với Cố Dao Gia thì cảm xúc lại chẳng mấy rõ ràng.
Trong thế giới này người cô có thể gọi là người thân chỉ có mỗi Ngụy Tố Mai và Cố Yến Đình, những người họ hàng khác cô có thể tóm gọn trong ba chữ “không quen biết”, đến mức lúc gọi tên từng người trong bữa cơm cô còn phải để bà Ngụy nhắc từng cái một.
Người đông quá khiến cô cảm thấy phiền.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play