Con thứ nhà họ Đằng – Đằng Vân Đạm, sau khi tan học ở học đường, cùng mấy người bạn thường ngày hay tụ tập đi về hướng mỏ khoáng ngoài thị trấn.

Cậu ta còn chưa biết Hứa gia vừa đến cửa dứt hôn, đầu óc chỉ nghĩ đến chuyện em gái vừa mới tỉnh lại, cơ thể còn yếu, mình phải cố gắng khuân thêm vài viên gạch, kiếm thêm tiền mua chút đồ ngon bồi bổ cho em.

Đi ngang qua khúc sông gần trấn, chợt nghe thấy tiếng người rơi xuống nước kêu cứu, Đằng Vân Đạm ngẩng đầu nhìn trời sắp tối, xót xa than một tiếng:
“Xong rồi, lại bị trừ lương cho mà xem.”

Nghĩ đi nghĩ lại, làm việc tốt cũng có thể tích phúc cho em gái, nước chảy về biển lớn, hơn nữa từ nhỏ cậu đã được cha dạy rằng làm đàn ông phải đỉnh thiên lập địa, không thẹn với lòng, tuyệt đối không thể thấy chết mà không cứu.

Cậu chưa kịp suy nghĩ kĩ thì đã nhảy xuống sông trước, vớt lên một người với một con gà đang giãy giụa như sắp rơi vào nồi canh – thì ra chỉ là một gã bán rong thường ngày hay gánh đồ ra chợ bán.

Không rõ nên nói anh chàng bán rong đó may mắn hay xui xẻo, vừa nghe tin cha mẹ ruột giàu có tìm đến nhận lại, vội vàng chạy về nhà nhận tổ quy tông, không ngờ đi ngang khúc sông quen thuộc thì trượt chân rớt xuống.

May mà gặp phải Đằng Vân Đạm biết bơi, sức lại khỏe, không thì có tiền cũng mất mạng.

Anh bán rong vừa khóc vừa dập đầu tạ ơn, còn đẩy luôn cả gánh hàng và đồ bán còn thừa cho ân nhân, không thèm nghe giải thích, vừa đứng dậy đã chạy biến, chạy xa rồi mới quay đầu hét lớn:
“Đằng công tử có lòng tốt, muội muội ngài nhất định sẽ khỏe lại! Vận may của ta tặng nàng luôn đó!”

Đằng Vân Đạm mừng rỡ, tặng đồ không quan trọng, cái chính là lời chúc tốt đẹp cho em gái! Gã bán rong này đúng là người tốt, tặng cả vận may cơ mà!

Cậu kéo lại bộ đồ ướt sũng dính sát người, nghĩ bụng kiểu này chẳng làm ăn gì được nữa, bèn vác gánh hàng mới được tặng cười tít mắt đi về nhà.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play