Tại tiểu viện nhà họ Đằng, Hứa phu nhân vừa nói hết ý từ hôn, trong lòng liền cảm thấy sảng khoái dễ chịu như vừa dội một gáo nước mát vào mùa hè.

Bà đã ngứa mắt cái nhà thông gia này từ lâu, chỉ vì chồng sĩ diện, lại còn vướng di nguyện của lão gia tử đã khuất, thành ra cứ bị lằng nhằng mãi, suýt nữa làm lỡ dở tiền đồ con gái mình.

May mà còn có bà là người sáng suốt!

Đằng đồ tể nghe vậy sắc mặt không đổi. Hứa gia chê nghèo ham giàu, cứ muốn đẩy con gái thành phượng hoàng, mấy năm nay cố ý lạnh nhạt – hắn và vợ sớm đã nhìn thấu, cũng chẳng ưa gì cuộc hôn sự này.

Con trai Vân Đạm thì học hành bình thường, tính cách bốc đồng, rảnh cái là đi vác gạch, còn con gái út thì mắc bệnh mê ngủ… hai vợ chồng nhà kia mà chịu nhịn đến hôm nay mới đến từ hôn thì cũng xem như nể mặt.

Hắn đang định dứt khoát đồng ý để đuổi người đi cho sớm – kẻo làm phiền con gái ngủ – thì đột nhiên thấy một tia kim quang công đức từ trên trời giáng xuống, mặt lập tức tái mét:

“Không xong rồi, sao lại như vậy chứ?”

Nếu bị kim quang đó nhập thể, hắn có thể bị ép phi thăng ngay tại chỗ – thật quá khủng khiếp!

Tình hình cấp bách, mặc kệ có người ngoài hay không, hắn lập tức xông vào bếp chụp dao phay, lao tới chuồng gà, giết sạch mấy con gà béo nhất đang chuẩn bị đẻ trứng. Máu gà bắn lên mặt hắn, mang theo một vẻ… quỷ dị khó tả.

Hứa phu nhân giật nảy mình, cảm thấy cổ như bị bàn tay máu bóp chặt, lửa giận ngùn ngụt bốc lên đầu!

Bà biết ngay mà, cái nhà nghèo mạt rệp này chẳng tốt đẹp gì! Không chịu từ hôn còn dám giết gà dọa người?!

“Họ Đằng kia, ngươi có ý gì? Muốn dọa chúng ta không từ hôn thì định xử cả nhà ta chắc?! Ngươi đừng quên, nhà mẹ đẻ ta có người thật sự là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, đang tu hành ở Đại Hắc Sơn! Tưởng ta sợ ngươi chắc?!”

“Hiểu lầm thôi, chuyện từ hôn thì cứ quyết vậy đi. Ta chỉ hứng chí giết con gà ăn thôi, không có ý gì khác.” – Đằng đồ tể thản nhiên đáp, mắt vẫn không rời khỏi luồng kim quang.

Hắn âm thầm cảnh giác: nếu luồng sáng đó còn dám lại gần thêm bước nào, hắn lập tức đi đồ sạch chuồng gà nhà hàng xóm.

May thay, kim quang chỉ vòng qua rồi chui vào giữa trán của Đằng Ấu Khả – cô con gái út đang ngủ. Lúc này, hắn mới âm thầm thở phào.

Hú hồn, suýt bị bắt rời khỏi vợ con! Nhưng không ngờ con bé Tiểu Khả nhà mình lại không tầm thường như thế, còn nhỏ tuổi mà đã có thể tích công đức – trong ba đứa con, chẳng lẽ chỉ có con bé thừa kế tuệ căn thuần khiết?

Hắn vừa mừng vừa lo. Quay lại thấy vợ chồng Hứa gia còn chưa chịu rời đi, liền nhíu mày hỏi:

“Hứa huynh còn gì muốn nói không? À, có phải định tiện thể mua khúc thịt mang về chúc mừng không?”

Câu hỏi rất bình thường – dù sao thì chuyện từ hôn với cả hai cũng là chuyện vui, có hỉ sự thì mời khách là phải.

Không ngờ Hứa lão gia nghe xong lại cúi đầu thở dài, như bị dội gáo nước lạnh. Hứa phu nhân thì tưởng Đằng đồ tể đang cười trên nỗi đau người khác, sợ chồng đổi ý, liền chống nạnh mắng một tràng:

“Cả nhà năm người chen chúc trong cái viện rách, một món đồ ra hồn cũng không có, còn muốn lừa con gái ta vào làm trâu làm ngựa cho con bé ngốc kia à?! Mơ giữa ban ngày!”

Hai nhà thế là trở mặt, sau này muốn mặt dày tiếp tục kết thân cũng khó.

Đúng lúc đó, Diêm bà cốt – bà nội mặt trắng bệch trang điểm như diễn tuồng – tan làm về đến cửa, nghe thấy từ “ngốc tử” là biết đang mắng ai, không nói không rằng túm cái chổi bên cạnh, quất thẳng vào lưng Hứa phu nhân.

Cả viện tức thì loạn như chợ vỡ, gà bay chó sủa, tiếng mắng chửi om sòm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play