Tống Nguyệt Lan hít sâu một hơi, hơi ngửa đầu lên, cố kìm những giọt nước mắt đang sắp trào ra nơi khóe mắt.
Mãi một lúc lâu sau, Tống Nguyệt Lan mới bình tĩnh lại, khe khẽ nói: “Tiểu Thanh, con cũng ăn đi.”
Chu Tiểu Thanh lắc đầu quầy quậy: “Con ăn ở chỗ dì Kiều no lắm rồi. Nương, người ăn nhiều vào đi. Dì Kiều nói, có sức khỏe thì mới có vốn để chạy nạn. Con thấy rất đúng. Nương phải ăn nhiều một chút, mau khỏe lại.”
Nhìn nữ nhi hiểu chuyện như vậy, nước mắt của Tống Nguyệt Lan lại suýt nữa trào ra: “Được, nương ăn. Nương sẽ chăm sóc bản thân cho thật tốt.”
Chu Tiểu Thanh thấy Tống Nguyệt Lan đã ăn hết hơn nửa gói lòng kho, chỉ còn lại vài miếng, Tống Nguyệt Lan liền nói đã no lắm rồi, để dành lại cho bữa sau.
Chu Tiểu Thanh thấy sắc mặt Tống Nguyệt Lan đã khá hơn nhiều, cô bé cũng vui vẻ hơn. Cô bé nói muốn đi chơi, Tống Nguyệt Lan cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ dặn con chơi ở chỗ mát, đừng để bị nắng.
“Biết rồi mà, nương!”
Chu Tiểu Thanh vẫy tay, chạy đi mất.
Cô bé muốn đi đào thêm ít rau dại nữa, như vậy nãi nãi sẽ không nói cô bé là đứa “bồi tiền hoá”, sẽ không mắng nương của cô bé là xui xẻo vì sinh ra một đứa vô dụng như cô bé nữa.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play