Đầu xuân, én bay oanh hót, khắp nơi rộn ràng sinh khí.

Sau cơn mưa bụi lất phất, một nhánh hoa mơ khẽ hé nụ sau bức tường vôi cũ. Cánh mỏng phơn phớt sắc hồng khẽ rung lên trong gió, mỏng manh như ngón tay ai vừa chạm nhẹ. “Rắc” một tiếng, cành mơ bị bẻ xuống, vẫn còn vương chút sương đọng.

Vân Linh ôm cành mơ vừa bẻ, nhẹ tay cắm vào bình ngọc trắng, nâng niu như ôm cả tiết xuân trong lòng. Khi ngang qua hành lang gỗ, nàng ghé mắt nhìn người đang tựa ghế lắc dưới mái hiên, nhẹ giọng nói:

“Tiểu thư, năm nay hoa mơ nở sớm lắm. Nô tỳ hái vài nhánh mang về, mai mốt tỉnh dậy, người sẽ được ngắm hoa nở rộ rồi.”

Người ngồi trên ghế lắc nghe thế chỉ khẽ “ừ” một tiếng, đầu không ngẩng lên, đôi mắt vẫn mải miết nơi trang sách du ký trong tay. Mãi một lúc sau nàng mới ngẩng mặt, giọng uể oải:

“Tang Thậm nướng khét rồi kìa.”

Trước mặt tiểu thư là một lò than nhỏ, than hồng đã bén đỏ rực. Phía trên đặt một vỉ sắt, từng xiên thịt ướp thơm lừng đang xèo xèo cháy cạnh. Mùi thịt nướng quyện cùng mùi hoa mơ, khiến cả tiểu viện như ngập trong dư vị xuân ấm áp.

Tang Thậm luống cuống điều chỉnh lửa, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Vân Linh đứng bên chỉ đành thở dài lắc đầu.

Tiểu thư nhà nàng – Tô Oản, là Tứ tiểu thư của phủ Tô gia. Trên nàng còn ba vị tỷ tỷ đều là đích xuất, tài mạo song toàn, danh tiếng lẫy lừng khắp kinh thành. So ra, dù Tô Oản chỉ là con thứ, nhưng từ nhỏ được nuôi nấng bên cạnh chính thất phu nhân, chuyện ăn mặc hay lễ nghi đều chẳng hề thua kém một thiên kim tiểu thư chân chính.

Lẽ ra, cùng học cùng dạy, phẩm chất phải tương đồng. Ấy vậy mà…

Tô gia có bốn đóa kim hoa, ai nấy đều ngời ngời xuất chúng: Đại tiểu thư cầm kỳ thi họa đều tinh thông, được mệnh danh là “tài nữ kinh thành”; Nhị tiểu thư y thuật cao minh, từng cứu sống không biết bao nhiêu người; Tam tiểu thư vẽ tranh như sống động, danh xưng “họa tiên” đã lan truyền tận Giang Nam.

Chỉ riêng Tứ tiểu thư là… chẳng nên nết gì cả. Nàng chẳng màng học hành, chỉ lo ăn ngon mặc đẹp, suốt ngày vui chơi chẳng chịu yên thân.

Khi còn nhỏ, ai cũng nghĩ nàng chỉ ham chơi nhất thời. Nhưng năm tháng trôi qua, nàng vẫn chẳng đổi thay. Phu nhân nghiêm mặt răn dạy, lão gia cũng không ít lần phạt nhẹ phạt nặng, thế nhưng Tô Oản chỉ cười ngọt ngào, dạ một tiếng cho có lệ rồi đâu lại vào đấy.

Người ngoài đều bảo nàng là “bình hoa di động”.

Tiểu thư cũng chẳng lạ gì danh xưng đó, nghe được thì chỉ cười khẽ, uể oải phẩy tay:

“Mặc kệ bọn họ nói gì.”

Vân Linh từng lo lắng hỏi:

“Tiểu thư không giận sao ạ?”

“Giận gì chứ?” Tô Oản khẽ nghiêng đầu, đôi môi khẽ cong: “Họ nói thì cứ nói, miễn ta vẫn được ăn ngon mặc đẹp, sống yên vui qua ngày, như vậy không tốt sao?”

“…”

Từ ấy về sau, Vân Linh chỉ biết bất lực thở dài. Tiểu thư của nàng là người thế đó – vô ưu, vô lo, vô cùng “có đạo lý” của riêng mình. Trong mắt nàng, thế sự là chuyện xa xôi, lễ giáo chẳng buộc nổi bước chân, còn nhân sinh… chỉ gói gọn trong một chén trà ngon, một xiên thịt nướng vàng, và một cành hoa mơ mới nở.

Nghĩ tới đây, Vân Linh khẽ lắc đầu, ôm bình hoa, nhẹ nhàng đi vào phòng.



Bên ngoài hành lang gỗ, ánh nắng đầu xuân trải vàng nhẹ khắp sân, hương thơm của thịt nướng quyện cùng hương hoa mơ thoang thoảng lan xa.

Tang Thậm trở tay lật nốt xiên cuối, cẩn thận đưa đến trước mặt tiểu thư, vẻ mặt đầy chờ mong:

“Cô nương, nướng xong rồi ạ. Người nếm thử xem vị thế nào.”

Xiên lòng vịt vừa vàng ươm vừa giòn rụm, hương cay nồng đậm dậy lên mê hoặc cả bụng dạ.

Tô Oản tiện tay nhận lấy, cắn một miếng, vị cay nồng lan dọc đầu lưỡi, nàng nheo mắt, cười bảo:

“Cũng được đó, chỉ là… nếu thêm ít thì là thì càng tuyệt.”

“Thì là là gì thế ạ?” – Tang Thậm tròn mắt.

Tô Oản không buồn giải thích, chỉ khẽ giơ tay ra hiệu, giọng ngái ngủ mà lười nhác:

“Ngươi nếm thử miếng đi là biết.”

Tang Thậm lập tức xua tay lia lịa: “Nô tỳ ăn không quen mấy thứ này. Thịt vẫn chắc bụng hơn.”

Lòng vịt, chân gà, xương sụn… toàn những món dân dã người ta ăn lúc túng thiếu. Vậy mà tiểu thư nhà mình – một tiểu thư Tô phủ cao quý, lại ngày ngày hứng thú với đống đồ vặt ấy, thật khiến người khác không hiểu nổi.

“Ngươi không ăn thì để ta ăn. Đừng có tranh!”

Tô Oản cười khúc khích, nhón thêm một xiên khác, vui vẻ gặm từng miếng. Vị cay tê tê, dai dai vừa miệng khiến nàng suýt nữa là cắn trúng lưỡi, khoái chí chẳng khác nào đào được báu vật giữa chợ phiên.

Đúng lúc ấy, ngoài cổng vòm trăng vang lên tiếng người:

“Tứ tiểu thư! Tứ tiểu thư có rảnh không?”

Một bà tử trung niên mặc áo xanh lật đật bước vào. Vừa trông thấy chiếc bếp nướng giữa sân, bà thoáng khựng lại, trong lòng thầm nhủ: Lại là thứ đồ chơi mới do Tứ tiểu thư bày ra đây mà.

Tô Oản lau tay vào khăn lụa, đứng dậy, mặt mày tươi rói:

“Trương ma ma, có chuyện gì vậy ạ?”

Trương ma ma hít một hơi sâu, mùi lòng vịt cay thơm khiến bụng bà réo lên rột rột, song vẫn giữ khuôn phép đáp lời:

“Phu nhân sai nô tỳ tới mời tiểu thư đến chính viện. Có chuyện muốn dặn ạ.”

“Vâng, con đi ngay đây.”

Tô Oản đặt xiên đang ăn dở xuống, vội dùng khăn lau miệng, sau đó quay lại nhón thêm một xiên mới, bước tới gần:

“Ma ma ăn thử cái này đi, ngon lắm đó!”

Trương ma ma vội lùi một bước xua tay: “Ây da, thứ này ta không dám ăn đâu… ư…”

Chưa kịp từ chối dứt câu đã bị tiểu thư khéo léo nhét cho một miếng đầy miệng.

Tô Oản chớp mắt cười tinh nghịch: “Thấy chưa? Ngon phải không?”

Trương ma ma ban đầu còn khựng lại, nhưng chỉ nhai vài lượt, vẻ mặt đã dần đổi khác. Lưỡi bà như được đánh thức, bất giác gật gù:

“Ừm… ngon thật đấy! Món này tiểu thư học ở đâu thế?”

Tô Oản cười cười, đáp vu vơ: “Thấy người ta viết trong sách.”

Tất nhiên là nàng bịa.

Thứ “kỹ nghệ nướng xiên” này nào phải của thời đại này. Cá, tôm, lươn, mề, chân gà… bay trên trời, bò dưới đất, chui trong bùn, thứ gì cũng đem lên vỉ than mà nướng, chỉ cần thêm tí muối, ít sa tế, là có thể ních cả mâm.

Hai người rảo bước từ viện Tẩy Thu đến chính viện. Đường không xa, nhưng Trương ma ma vừa đi vừa nhấm nháp xiên lòng vịt, tới cửa thì… đã ăn sạch.

Đã ăn của người, thì phải nói lời đẹp. Trương ma ma vừa bước vào chính viện, đã vội bẩm:

“Phu nhân, lúc nãy nô tỳ qua mời Tứ tiểu thư, thấy người đang đọc sách chăm chú lắm ạ.”

Phu nhân Tô gia – Sài thị – nghe vậy liền khẽ gật đầu, gương mặt vốn nghiêm túc cũng dịu đi đôi phần.

“Vậy mới đúng.” Bà liếc nhìn Tô Oản, giọng có phần nhẫn nại: “Trước kia con thế nào, ta không muốn nhắc lại nữa. Nhưng từ nay về sau nên biết tu dưỡng bản thân. Mẹ không mong con phải giỏi giang xuất chúng như ba tỷ tỷ, chỉ mong khi xuất giá đừng bị nhà chồng coi thường là được.”

Tô Oản vừa nghe là hiểu ngay: Lại tới chuyện hôn nhân rồi.

Nàng ngoan ngoãn cúi đầu, lễ phép đáp:

“Con biết rồi, mẫu thân.”

Sài thị vẫy tay:

“Lại đây, ngồi xuống.”

Tô Oản bước tới, yên lặng ngồi bên cạnh, giọng ngọt như mía lùi:

“Mẫu thân gọi con đến, là muốn nói chuyện gì vậy ạ?”

Sài thị ra hiệu cho nha hoàn lui xuống, rồi lấy từ bên cạnh ra một cuộn tranh, chậm rãi mở ra trước mặt nàng.

“Con xem đi.”

Ánh mắt Tô Oản đảo qua một lượt.

Ồ… trai đẹp thật.

Tuấn nhã, thư sinh, ngũ quan hài hòa. Vừa nhìn đã biết là con nhà nề nếp.

Sài thị nghiêm giọng:

“Lần trước công tử nhà họ Lý thì chê người ta thấp. Lần sau đến công tử nhà họ La thì lại chê xấu. Vậy lần này thì sao? Ít nhất cũng không thể nói là xấu nữa rồi chứ?”

Tô Oản chống cằm nhìn tranh thêm mấy nhịp, rồi gật đầu như thể cũng có chút nghiêm túc:

“Coi cũng… tạm được.”

Thấy dáng vẻ hời hợt như gió thoảng của nữ nhi, Sài thị thoáng nghẹn lời. Bao nhiêu câu trách mắng đến miệng rồi lại thôi, muốn phản bác nhưng chẳng biết phản bác từ đâu.

Bởi lẽ, Tô gia xưa nay chưa từng thiếu dung mạo khuynh thành. Bất kể là ai trong bốn vị tiểu thư, chỉ cần bước chân ra cửa, đều đủ khiến thiên hạ ngoái đầu ngoạn mục.

Tô Oản tuy lời lẽ nhẹ nhàng, thái độ vô tư, nhưng cũng không hề sai — nàng có tư cách để ngẩng cao đầu mà nói như thế.

Sài thị khẽ hắng giọng, gương mặt dần nghiêm lại:

“Đã thấy tạm được thì dễ nói rồi. Vị này là nhị công tử Vương gia, tuổi xấp xỉ con, tướng mạo đoan chính, nhân phẩm cũng không tồi. Dẫu chưa đỗ đạt cao sang, nhưng chí ít đã là tú tài, đang chuẩn bị dự khoa thi Hương năm nay. Biết đâu vài năm nữa lại đỗ tiến sĩ, bước chân vào triều làm quan.”

Bà dừng một chút, ánh mắt nhìn con gái sâu thẳm, nhẹ nhàng tiếp lời:

“Vương gia và Tô gia chúng ta xem như môn đăng hộ đối, mối nhân duyên này nói ra cũng không thiệt thòi gì. Nói thật, để tìm được người như vậy, mẫu thân đã hao tổn không ít tâm tư, thăm dò đủ đường mới chấm được. Vậy nên… con nói một lời thôi, nếu ưng, ta lập tức cho người sang Vương phủ bàn chuyện, chọn ngày gặp mặt.”

Ánh mắt Sài thị rơi trên mặt con gái, không gay gắt cũng chẳng dịu dàng, chỉ là mang theo mỏi mệt cùng chút chờ mong lặng lẽ.

Tô Oản bị nhìn đến nỗi thấy hơi ngứa tai, song mặt vẫn giữ vẻ trong trẻo, vô tội đến đáng thương.

Nàng nghiêng đầu, giọng ngọt như mật:

“Mẫu thân chọn người, đương nhiên là không thể sai được. Vương công tử tuấn tú nhường kia, muốn gặp cũng khó. Chỉ là…”

Một chữ “chỉ” thốt ra, khiến tim Sài thị thắt lại theo bản năng.

Quả nhiên, Tô Oản tiếp lời ngay sau đó:

“Chàng tuổi xấp xỉ con, chắc cũng gần mười tám, mười chín? Vậy mà đến tuổi ấy mới đỗ tú tài, chẳng phải là… hơi chậm chân một chút ạ? Mẫu thân còn mong chàng làm quan triều đình, e là… con không dám hy vọng đâu.”

Nói xong, nàng còn lắc đầu khẽ, giọng tiếc nuối chân thành như thể tiếc một bát chè ngon bị đổ.

Sài thị: “…”

Nữ nhi này, cầm kỳ thi họa chẳng rành thứ nào, một ngày tám phần mười chỉ biết ăn vặt ngủ nướng, vậy mà mở miệng ra đã chê người ta “kém cỏi”? Còn cái gì không dám hy vọng?

Câu đó bà suýt bật thành lời, may mà kịp nuốt xuống.

Tô Oản không phải con ruột, nhưng từ nhỏ đã ở bên bà, bà vẫn luôn yêu thương nàng không khác nào huyết mạch của mình. Những lời làm tổn thương lòng tự trọng, Sài thị tuyệt đối không nỡ buông ra.

Nén cơn giận lại, bà chỉ thở hắt ra một tiếng dài, giọng chùng xuống:

“Người không thể chỉ nhìn tướng mạo hay học vị. Con còn chưa từng gặp mặt, sao dám chắc người ta không tốt? Hay là… con căn bản không muốn gả chứ gì?”

Giọng bà bắt đầu dâng cao, mang theo nỗi tủi thân không nói thành lời:

“Các con, đúng là muốn làm ta tức chết! Nhị tỷ con thì kéo dài lần lựa không chịu định thân, đến lượt con cũng bày đủ lý do thoái thác. Hồi nhỏ, rõ ràng con là đứa ngoan nhất, nghe lời nhất. Sao bây giờ lại thành ra như vậy hả?”

Dứt lời, bà khẽ ngửa người, tay đặt lên trán, dáng như muốn gục xuống vì buồn bực đến tận tâm can.

Tô Oản hoảng hồn, vội vàng bước tới khẽ xoa lưng mẫu thân, miệng cười nịnh:

“Ôi, con biết sai rồi mà. Mẫu thân đừng giận nữa, kẻo đau lòng con lắm… Người nói rất đúng, người không thể đánh giá qua bức tranh. Con chưa gặp mặt, sao dám chắc không hợp ý? Nếu mẫu thân thấy nên xem mắt, vậy… con đi.”

Sài thị đang nửa chừng nghẹn lời, nghe vậy bỗng dưng khựng lại, nỗi mệt nhọc trong lòng chợt vơi đi hơn nửa.

“Con nói thật?”

“Thật mà!” – Tô Oản chớp mắt, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn, “Biết đâu gặp rồi, con lại thích thì sao?”

Sài thị giận không nổi, mắng không đành, chỉ đành lắc đầu:

“Con đó… cái miệng thật là ngọt như rót mật.”

Song, trong lòng bà đã nhẹ nhõm đôi phần



Về đến viện Tẩy Thu, Tô Oản chẳng chút vội vàng, lại thong thả ngồi lên chiếc xích đu tre treo dưới giàn hoa tử đằng, vừa đung đưa vừa nhẩn nha ăn tiếp xiên lòng vịt lúc nãy vẫn còn ấm tay.

Khói thơm vẫn chưa tan hẳn, xiên nướng cay nồng thơm phức khiến nàng ăn đến say mê, vừa ăn vừa cảm thán: “Lòng vịt này, đúng là đáng giá từng đồng tiền!”

Vân Linh đứng bên cẩn thận chỉnh lại khăn áo cho nàng, vừa bĩu môi vừa khẽ hỏi:

“Cô nương, sao tự nhiên lại đổi ý nhanh thế ạ?”

Tô Oản không ngẩng đầu, tay vẫn bốc ăn:

“Đổi ý gì cơ?”

“Nô tỳ nhớ rõ, trước đây phu nhân nói gì người cũng nhất định không chịu đi xem mắt. Vậy mà lần này nghe một cái là gật đầu ngay. Chẳng lẽ công tử họ Vương kia thật sự xuất sắc đến thế sao?”

Tô Oản uống ngụm trà, chép miệng nhàn nhạt đáp:

“Hắn ta à… cũng tàm tạm thôi.”

Rồi nàng chậm rãi đặt xiên xuống, lấy khăn lau miệng, vẻ mặt không mấy nghiêm túc:

“Chỉ là… năm nay ta cũng mười tám rồi. Đến tuổi gả chồng rồi còn gì. Mấy năm trước không chịu đi xem mắt, không phải vì ghét cưới hỏi, mà là cảm thấy mình còn nhỏ quá, chưa tới lúc phải tính chuyện trăm năm.”

Nàng ngước mắt nhìn trời, đôi mi thanh tú thoáng chau lại:

“Người khác mười bốn đã lập gia thất, còn ta… một thân ‘trí thức cao cấp’, chưa đủ mười tám sao mà nhẫn tâm lấy chồng được?”

Nghe câu đó, Vân Linh không nhịn được mà phì cười thành tiếng.

Tô Oản cũng bật cười theo, sau đó khẽ thở dài:

“Nhưng kéo dài tới tận bây giờ, mẫu thân mà còn không gả được ta e là tức đến lăn quay mất thôi.”

Vân Linh thấy dáng vẻ nàng như chẳng buồn để tâm, nhưng trong lòng lại ẩn chứa rất nhiều cân nhắc, không khỏi cảm thấy xót xa:

“Thật ra cô nương muốn cưới hay không, phu nhân cũng sẽ không ép đến cùng đâu mà…”

Tô Oản quay đầu, ánh mắt sáng rỡ:

“Không phải chuyện ép hay không ép. Chuyện cả đời, không thể để người khác quyết định thay ta. Gả hay không gả, ít ra cũng phải biết rõ người mình sẽ gả là ai.”

Nàng nói rồi vẫy tay:

“Vân Linh, ngươi giúp ta một việc.”

“Cô nương cứ phân phó.”

“Lấy ít tiền thuê người dò la giúp ta. Xem thử công tử họ Vương kia là người thế nào. Ta muốn biết… ngoài vẻ ngoài và mấy lời ngợi ca trên giấy, hắn còn có điểm gì mờ ám không.”

Vân Linh chớp mắt, ngạc nhiên:

“Phu nhân đã điều tra kỹ rồi mà, chẳng lẽ cô nương còn chưa yên tâm?”

Tô Oản mím môi cười, ánh mắt như có tia sáng lấp lánh:

“Mẫu thân ta cũng có khi nhìn lầm chứ. Người ta nói mười phần tin lời mẹ thì được bảy phần thôi. Còn lại, nhất định phải tự mình kiểm chứng.”

Nàng dừng một chút, khẽ nói thêm:

“Bởi vì nửa đời sau của ta… là sống với hắn.”

Sáng hôm sau, Vân Linh đã trở lại, trong tay là một xấp tin tức mới toanh:

“Cô nương, người bảo dò la, nô tỳ dò la rồi. Công tử họ Vương kia quả thật không tệ: hiếu thuận với cha mẹ, giữ mình trong sạch, đến giờ vẫn chưa thu nhận thông phòng. Tính tình thì hào sảng, thích kết giao bạn bè, học hành nghiêm túc, gần đây hay lui tới Bách Hương Lâu để làm thơ uống trà.”

Tô Oản ngồi bên cửa sổ, đang hong xiêm y vừa giặt, nghe xong bỗng dưng nhíu mày.

“… Tốt như thế, sao vẫn chưa đính hôn?”

Mười tám, mười chín tuổi rồi, lại có tài có đức, người như vậy sao lại chịu lòng đến xem mắt nàng — một người nổi tiếng lười biếng ăn chơi trong Tô phủ?

Chuyện này… càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.

Tô Oản vỗ tay đứng dậy:

“Đi thôi. Ta muốn tận mắt nhìn thử xem người này có gì đặc biệt.”

Vân Linh còn chưa kịp hiểu, đã thấy tiểu thư nhà mình sải bước ra ngoài, một đường thẳng đến chính viện.

Nàng mượn cớ mua sách, xin phép Sài thị ra ngoài. Mà Sài thị thì đang mải đối sổ, chẳng hề nghi ngờ, chỉ bảo nàng về sớm, tiện tay đưa thêm mười lượng bạc, bảo nàng “có thấy gì hay thì mua thêm vài quyển mang về”.

Tô Oản nhận bạc, cười híp mắt. Nhưng quyển nàng định “mua” hôm nay… không phải là sách.

Mẫu thân của Tô Oản – Sài thị – là người không dễ chê trách.

Bà xuất thân thư hương thế gia vùng Giang Nam, dung nhan hiền hậu, khí chất đoan trang, đúng chuẩn đức hạnh của một đương gia chủ mẫu. Năm xưa sau khi sinh liền ba nữ nhi, Sài thị vì muốn lưu lại huyết mạch cho Tô gia, đành lựa chọn nâng một tỳ nữ trong của hồi môn lên làm thiếp, mong có thể sinh hạ một đứa con trai nối dõi.

Nào ngờ, người thiếp kia lại sinh thêm một đứa bé gái. Người mẹ mất sau khi sinh, mà đứa trẻ – chính là Tô Oản – lại được Sài thị thân đích nuôi lớn, yêu thương chẳng khác gì ruột rà huyết thống. Bao năm qua, người ngoài không ai dám bàn tán nửa lời về thân phận nàng, bởi ngay cả trong mắt Sài thị, Tô Oản cũng là một trong những thiên kim tiểu thư của Tô gia.

Sáng hôm đó, Tô Oản từ cửa sau bước ra, phân phó phu xe đánh xe đến Bách Hương Lâu.

Bách Hương Lâu vốn không cách biệt phủ quá xa, nhưng đúng dịp đầu xuân, kỳ thi hương vừa mở, sĩ tử từ khắp các tỉnh đổ về như nước lũ. Phố lớn chật như nêm, xe ngựa nối đuôi, người bán người mua chen vai thích cánh. Nàng phải vòng qua ba bốn con phố mới tới được nơi.


Vừa mới bước xuống xe ngựa, còn chưa kịp bước vào lầu, đã thấy một bóng người từ trên mái nhà thoắt cái nhảy xuống như gió cuốn mây bay, dáng dấp gọn gàng cường tráng, tựa một cơn gió xuân lướt qua ánh mắt nàng.

Trong nháy mắt, người ấy đã lao vào xe ngựa của nàng!

Tô Oản còn chưa kịp mở miệng, đầu ngõ đã vang lên tiếng hô hoán, chỉ thấy mấy người đuổi tới, vội vã tìm quanh như đang ráo riết truy tung.

Một người trong bọn nhìn thấy nàng ăn mặc sang quý, lại có gia nô đi theo, bèn bước tới hỏi han rất mực cung kính:

“Xin hỏi tiểu thư, có trông thấy một vị công tử mặc áo xanh chạy qua đây hay không?”

Tô Oản khẽ lắc đầu.

Người kia lại hỏi:

“Vậy không biết có phát hiện điều gì khả nghi?”

Tô Oản vẫn bình tĩnh, tiếp tục lắc đầu.

“Đa tạ tiểu thư.” Người nọ chắp tay thi lễ, đoạn quay đầu phân phó đám người phía sau:

“Đi, sang hướng kia xem thử!”

Chờ bóng dáng bọn họ khuất xa nơi đầu ngõ, Tô Oản mới chậm rãi xoay người, nhíu mày nhìn về phía chiếc xe ngựa của mình, giọng thản nhiên mà bất đắc dĩ:

“Lục An Tuân, lại là ngươi? Ngươi lại ra tay hành hiệp trượng nghĩa nữa phải không?”

Lời vừa dứt, màn xe vén lên, lộ ra một gương mặt tuấn tú ngạo nghễ, hàng mi dài nhướng lên trêu chọc, nụ cười rạng rỡ như hoa đào đầu xuân.

Thiếu niên ấy chính là Lục An Tuân—kẻ chẳng bao giờ chịu yên phận, khắp kinh thành nghe tên là biết đến trò quậy phá trứ danh.



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play