Kim Kha quả không hổ là quản sự đắc dụng số một bên cạnh Bạch Dịch, hành động vô cùng nhanh chóng. Đến trấn trên chưa đầy hai ngày đã chọn được một tòa nhà, sau khi sang tên liền mời người tu sửa cải tiến. Nghe theo ý chủ tử, hắn muốn ở đây một thời gian không ngắn, nên nhất định phải đảm bảo chủ tử sống thoải mái.
Ngoài việc bận rộn với nhà cửa và điều tra chi tiết các thế lực ở phường thị Ô Sơn trấn, Kim Kha cũng không quên chủ tử đang ở lại Khúc Điền thôn. Dù không thể đích thân đến, mỗi ngày vẫn có xe ngựa qua lại giữa Ô Sơn trấn và Khúc Điền thôn. Mỗi lần đến, trên xe ngựa đều chất đầy đồ dùng sinh hoạt. Cảnh tượng này khiến hai anh em Lâm Văn và Lâm Võ cứng lưỡi không thôi. Bạch Dịch nói Bạch gia đã xuống dốc, vậy khi thịnh vượng nhất thì sẽ như thế nào?
Nhờ Bạch Dịch thỉnh thoảng nhắc nhở một câu, không chỉ cuộc sống của hai anh em Lâm Văn và Lâm Võ được cải thiện rất nhiều, mà ngay cả Ô Tiêu cũng được lợi. Dù là bàn chải cọ vảy hay dung dịch tắm gội làm sạch vảy đều được nâng cấp lên vài bậc.
Mỗi lần xe ngựa ra vào, người dân Khúc Điền thôn càng hiểu rõ hơn. Bạch cữu cữu của Lâm Văn quả thật là người có tiền, cho dù hắn đi lại không tiện, nhìn cảnh tượng này cũng phú quý hơn Tiền gia ở Ô Sơn trấn rất nhiều. Chẳng biết Tiền gia rút lui khỏi một mối hôn nhân tốt như vậy có hối hận hay không.
Mẹ Tôn Khánh đắc ý nói: “Tiền gia có hối hận hay không ta không biết, nhưng ta biết đại phòng Lâm gia hối hận đến sắp hộc máu. Ngày xưa vì mấy lượng, mấy chục lượng bạc mà có thể tính kế hai anh em A Văn, có thể đẩy A Văn vào hố lửa. Nhưng bây giờ nhìn nhà Bạch cữu cữu, bạc rớt qua kẽ tay cũng không ngừng được số bạc đó. Nhưng nhà họ làm những chuyện không biết xấu hổ đó, Bạch gia cữu cữu không tìm họ tính sổ đã là may rồi, họ nào dám leo lên nữa?”
Người khác chỉ biết bên ngoài, còn bà ấy thường xuyên đến Lâm gia giúp đỡ nên rõ ràng Bạch gia phú quý hơn nhiều so với những gì người trong thôn biết. Có lần Tiêu công tử sai người đàn ông nhà bà ấy đi trấn trên mang đồ về, ném cho người đàn ông nhà bà ấy không phải là bạc trắng, mà là linh châu!
Lúc đó bà ấy và người đàn ông nhà bà ấy nhìn đến mắt trợn trừng, nhìn dáng vẻ của Tiêu công tử và Bạch cữu cữu, những linh châu này hoàn toàn được dùng như bạc. Đừng nói Tiền gia ở trấn trên, theo bà ấy thấy, ngay cả Triệu gia nhất đẳng cũng không thể sánh bằng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT