Sơn cốc trùng điệp giữa hồ nước mênh mông, nơi ấy chính là lối ra khi bí cảnh kết thúc.
Một vầng kim quang chớp lóe, bao trùm lấy tất cả người sống sót. Ai nấy đều ngước nhìn tấm màn hào quang đang dần rạn nứt với vẻ mặt căng thẳng.
"Giản đạo hữu, kết giới của ngươi có thể trụ vững tới khi bí cảnh khép lại không?" - Một người cất lên câu hỏi mà tất cả đều đang thấp thỏm.
Tiêu Giang gương mặt tái nhợt, toàn thân nhuốm máu, đã dốc hết linh lực dẫn đoàn người sống sót tới nơi này. Giản Phỉ Nhi thì bày ra tầng kết giới ngăn cản Thao Thiết - chỉ cần trụ vững đến khi bí cảnh khép lại, tất cả đều có thể toàn mạng thoát đi.
Nhưng liệu tầng kết giới ấy có thể trụ vững?
Giản Phỉ Nhi khẽ cắn môi, lòng dâng lên nỗi bất an. Đây là bảo vật bảo mệnh sư phụ ban cho, đủ chống đỡ một kích trí mạng của Nguyên Anh đại năng. Không đến đường cùng, nàng đâu nỡ đem ra dùng...
Nàng đưa mắt nhìn những vết rạn nhỏ li ti trên kết giới, trong lòng không khỏi dao động - thật sự không biết có thể trụ vững được bao lâu.
Bí cảnh này không phân ngày đêm, chỉ có tấm mệnh bài đeo bên hông lặng lẽ đếm ngược thời gian còn lại.
Giản Phỉ Nhi bấm chặt tấm mệnh bài sắp hết sạch ánh sáng, cố lấy giọng vững vàng: "Nhất định sẽ ổn thôi."
Bên ngoài, Thao Thiết thấy không thể phá vỡ kết giới trong chốc lát, đành quay sang tra tấn những người bắt được trước đó.
"Aaaaa——!"
Tiếng thét thảm thiết vang lên. Khâu Khả Thành mặt mày biến sắc khi bị Thao Thiết dùng răng nanh sắc nhọn cắn xé đùi, máu thịt be bét trong miệng quái vật.
Hắn quỳ rạp xuống đất, điên cuồng đập vào tường quang, đôi mắt đỏ ngầu như muốn vỡ tung ra, giọng khản đặc van xin: "Cho ta vào... xin các người... cho ta vào đi..."
Cảnh tượng máu me trước mắt kinh dị đến mức ngay cả Cao Vạn Ngọc - kẻ từng hận hắn đến tận xương tủy - cũng không đành nhìn thẳng.
Chính hắn là kẻ đột ngột thu hồi trận pháp trên vách đứt, bỏ mặc mọi người một mình chạy thoát, suýt nữa khiến tất cả bỏ mạng. Cũng chính hắn khôn ngoan ẩn núp gần lối ra bí cảnh, tưởng rằng đợi Thao Thiết xơi tái mọi người xong sẽ lẻn đi. Nhưng hắn nào ngờ Giản Phỉ Nhi lại còn giữ kết giới phòng ngự do Kiếm Tôn ban tặng!
Và Khâu Khả Thành đã phải trả giá đắt cho cái gọi là "thông minh" của hắn.
Giản Phỉ Nhi mày ngài cau lại, giọng lạnh như băng: "Nếu không phải ngươi, đại sư huynh đã không trọng thương hôn mê, sư muội ta cũng không rơi xuống vực sâu sống chưa rõ. Tất cả đều do ngươi tự chuốc lấy!"
Trước kia nàng từng giao hảo với hắn, chỉ vì hắn là một trong số ít thiên kiêu Cửu Châu có thể sánh ngang nàng. Nhưng qua bí cảnh này mới vỡ lẽ - hóa ra hắn chỉ là tên tiểu nhân âm hiểm! Từ nay về sau, nàng thề không bao giờ tiếp tục làm bạn với loại người này.
Huống hồ, kết giới giờ mở ra, những người bên trong đều lâm vào cảnh nguy hiểm trùng trùng.
Khâu Khả Thành trừng mắt nhìn nàng, đôi đồng tử run rẩy rơi lệ máu, trong mắt ngập tràn thù hận.
Rõ ràng nàng ta có pháp bảo kia, vì sao không lấy ra sớm hơn? Nếu sớm xuất thủ... có lẽ hắn ta đã không cần phải làm ra những chuyện đó!
Khuôn mặt hắn ta vặn vẹo, dữ tợn đáng sợ, ánh mắt đỏ ngầu như muốn xuyên thủng kết giới trước mặt — nơi mà bên trong là vùng an toàn bị ngăn cách, còn hắn ta thì bị vứt lại bên ngoài.
Bên trong kia, có kẻ từng bại dưới tay hắn, có đệ tử tiểu môn phái mà hắn xưa nay khinh thường, vậy mà lúc này... bọn họ lại bình an vô sự.
Còn hắn, thân dưới đang bị Thao Thiết ngoạm xé, máu thịt be bét, đau đớn đến tê tâm liệt phế, mà chỉ có thể trơ mắt nhìn, không một ai ra tay cứu giúp.
Oán niệm tích tụ đến cực điểm, hai mắt Khâu Khả Thành đỏ ngầu, khóe mắt nứt toạc, giọng nói khàn khàn mà rít qua kẽ răng từng chữ một:
“Ta sống không được... thì các ngươi cũng đừng hòng sống!”
Chỉ thấy hắn hai tay kết ấn điên cuồng, ánh mắt lộ vẻ liều mạng, như ngọc nát đá tan:
“Tụ Linh Trận!”
“Hắn muốn làm gì?!”
Chứng kiến một màn ấy, các trưởng lão nhất thời cả kinh, trong lòng đồng loạt dâng lên bất an.
Ngay cả vị trưởng lão của Hoa Dương Trận Tông cũng không thể ngờ Khâu Khả Thành lại phát cuồng đến mức ấy.
Đối diện ánh mắt giận dữ từ các vị trưởng lão xung quanh, lão chỉ biết co rụt cổ, mặt mày tái mét, không dám mở miệng biện giải nửa lời.
Mà đúng lúc này, chưởng môn Kiếm Nguyệt Tông cũng đã nhìn thấu dị biến, sắc mặt trầm như nước, trầm giọng quát:
“Không ổn! Hắn đang gia trì yêu lực cho Thao Thiết... Muốn lấy trận pháp kéo tất cả cùng chôn theo!”
“Cái gì?” – Có người thất thanh kêu lên.
Chẳng mấy chốc, yêu lực quanh thân Thao Thiết bạo tăng, thế nhưng nó không còn để ý tới tên phế nhân nhân loại trước mặt, mà như phát cuồng, liên tục vung chưởng đánh về phía kết giới, gào rống vang vọng, như muốn xé nát thiên địa.
Bên trong kết giới, mọi người thậm chí có thể nhìn rõ từng dòng nước dãi sền sệt lẫn máu đang nhỏ giọt từ miệng nó, mùi tanh hôi nồng nặc khiến ai nấy đều buồn nôn.
Mắt thấy tầng hào quang trên kết giới rạn nứt càng lúc càng nhiều, sắc mặt Cao Vạn Ngọc đại biến, tia đồng tình trong mắt hắn đối với Khâu Khả Thành cũng đã hoàn toàn tiêu tan.
Mười ngón tay siết chặt thành quyền, hắn giận dữ rống to: “Khâu Khả Thành!”
Khâu Khả Thành lúc này chỉ còn nửa thân trên, ngã gục trên mặt đất, máu tươi loang lổ.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo liếc về phía kết giới đang dần nứt vỡ, khóe miệng nhếch lên nụ cười dữ tợn:
“Ha… ha ha… chết đi… tất cả cùng nhau chết với ta...”
“Xong rồi...”
Hoa Dập môi trắng bệch, sắc mặt tái nhợt như tro tàn.
Bọn họ đã dốc cạn linh lực, hao tổn hết thảy pháp bảo, gian nan chống đỡ đến ngày cuối cùng, tưởng chừng đã có thể rời khỏi bí cảnh.
Thế mà nay… lẽ nào lại thất bại trong gang tấc?
Nhưng ngay trong khoảnh khắc ấy–
Một thiếu nữ chậm rãi bước ra trước mắt mọi người.
Góc áo lụa màu xanh nhạt nhẹ lay theo gió, thân ảnh nàng tựa như một mầm cỏ xanh biếc trong trời đông tuyết trắng, nhỏ bé nhưng vẫn tràn đầy sức sống và hy vọng.
Giữa tuyệt vọng mịt mù, nàng như một tia sáng giáng trần.
Giản Phỉ Nhi ngẩn người, giọng nói mang theo chấn động không dám tin:
“Sư muội...?”
Nàng vẫn luôn cho rằng sư muội đã chết, thậm chí khi đại sư huynh còn chưa hôn mê, đã dặn dò nàng phải đi tìm sư muội, nàng….không đi.
Cao Vạn Ngọc kinh hỉ khi thấy nàng còn sống, nhưng cũng lo sợ Thao Thiết sẽ làm nàng bị thương, liền nóng nảy hô lớn:
“Sở đạo hữu, đừng lại gần! Mau chạy đi!”
Thế nhưng thiếu nữ lại ngoảnh mặt làm ngơ, từng bước một đi lên sườn dốc, bước chân kiên định không hề dao động, chậm rãi mà vững vàng, bước về phía trước.
Nàng đưa mắt nhìn đại sư huynh đang thoi thóp trên mặt đất, thoáng hiện nét ưu sầu, bàn tay nhẹ nhàng vung lên. Ngay lập tức, Tiêu Giang được bao bọc trong vầng lục quang dịu dàng.
Tu vi tăng lên giúp An Kim thi triển Đại Hồi Xuân Thuật càng thêm thuần thục, như cá gặp nước.
Giản Phỉ Nhi cảm nhận luồng khí quanh người nàng, mắt tròn xoe không giấu nổi kinh ngạc: "Ngươi... đã kết đan rồi?"
Không chờ bọn họ kịp nói thêm lời nào, kết giới liền bị Thao Thiết đánh tan, nó gào rú điên cuồng, lao thẳng về phía họ.
Trong số mọi người, Tiêu Giang là người mạnh nhất, nhưng hiện tại tuy không còn nguy hiểm tính mạng, lại vẫn chưa tỉnh lại.
Nếu cứ như vậy, đến khi mệnh bài hạ xuống, thời gian bí cảnh kết thúc, e rằng bọn họ cũng khó thoát khỏi cái miệng đầy máu của Thao Thiết.
Cao Vạn Ngọc không chút do dự, lập tức chắn trước mặt An Kim, trầm giọng nói:
“Sở đạo hữu, mạng ta là do ngươi cứu, dù có chết… ta cũng tuyệt đối không để Thao Thiết làm ngươi bị thương!”
An Kim khẽ vỗ vai hắn, ánh mắt kiên định, giọng điềm tĩnh:
“Yên tâm, tin ta. Ta có cách.”
Thiếu nữ cất giọng bình thản, nhưng trong lời nói lại có một loại khí thế khiến người không tự chủ mà tin phục, như thể sinh ra đã mang theo quyết đoán khó lòng lay chuyển.
Cao Vạn Ngọc sững người, rồi theo bản năng nghe theo, thật sự lui về sau.
Giản Phỉ Nhi, lần đầu tiên không buông lời châm chọc với vị sư muội này, ngược lại dùng ánh mắt phức tạp khó tả nhìn nàng, trong đó đan xen kinh ngạc, nghi hoặc, và… một tia không cam lòng.
An Kim khẽ cắn đầu ngón tay, một giọt máu tươi trào ra, dung nhập vào linh khí.
Lấy chính mình làm trung tâm, nàng vẽ nên một trận pháp phức tạp khó lường.Chỉ trong thoáng chốc, mặt đất trống trải bỗng hiện ra bốn cột sáng bừng lên, tạo thành một vùng kết giới vây chặt Thao Thiết ở chính giữa.
Thao Thiết gào thét, giãy giụa điên cuồng, không ngừng đập phá tứ phía, nhưng dù có hung bạo đến đâu cũng không sao thoát khỏi sự trói buộc của trận pháp.
An Kim ánh mắt băng lãnh, môi khẽ động, lạnh lùng phun ra hai chữ:
“Treo cổ.”
Chỉ trong chớp mắt, những cột sáng bùng lên dữ dội, bao phủ lấy Thao Thiết trong tiếng gào thét thống khổ. Thân hình khổng lồ của nó tan thành tro bụi, tiêu tán như chưa từng tồn tại.
Hề Thanh đồng tử co rúm lại, các trưởng lão xung quanh đồng loạt hít một hơi lạnh. Ánh mắt họ đổ dồn về phía hắn, chất chứa sự kinh hãi và nghi vấn: "Đứa nhỏ này... sao có thể làm được chuyện như vậy?"
An Kim gục xuống đất, một ngụm máu tươi phun ra.
"Lấy thọ nguyên làm giá... xây trận sát mạnh nhất thế gian... Trận này một khi thành hình, không đến bước đường cùng... tuyệt đối không được dùng..."
Ngày xưa khi còn ở Tiểu Tòng Phong, lời căn dặn của sư thúc lại một lần nữa vang lên bên tai An Kim.
Nàng đưa tay lau khóe môi dính máu, nơi đuôi mắt và chân mày lại hiện lên một nét cười nhàn nhạt.
Sầm Vọng đã từng hứa với nàng, rằng chỉ cần nàng có thể tự mình dùng sức giết được Thao Thiết, hắn sẽ tuyệt không can thiệp.
May thay… nàng đã làm được.
Lúc ấy, trong đồng tử Khâu Khả Thành lóe lên tia sáng dị thường, hắn nghiêng đầu nhìn nàng bằng một cách vặn vẹo, ban đầu là vẻ không thể tin, sau đó bật cười điên dại:
“Ha ha ha ha ha! Ngươi chết chắc rồi! Ngươi dùng sát trận này… ngươi cũng không sống nổi đâu!”
Mọi người không rõ duyên do, chỉ thấy mệnh bài trong tay khẽ rung, ánh sáng nhàn nhạt phủ xuống—tất cả đều bị đưa ra khỏi bí cảnh.
Bên ngoài, chư vị trưởng lão các tông môn đã đợi từ lâu. Vừa thấy được các đệ tử trẻ tuổi bình an trở về sau trận sinh tử hiểm nguy, ai nấy đều nghẹn ngào không thôi.
Tiểu đệ tử các phái vừa nhìn thấy trưởng bối sư môn, liền òa khóc mà chạy đến:
“Trưởng lão! Sư phụ!”
Lúc này, Khâu Khả Thành thấy người người bình yên thoát khỏi bí cảnh, mà bản thân lại bị phế hết tu vi, trong lòng dâng trào căm hận và không cam chịu.
Hắn tràn ngập điên cuồng, trong đầu chỉ nghĩ một điều: Không thể chỉ một mình ta chết. Nếu ta đã mất tất cả, thì phải kéo theo kẻ khác chôn cùng.
Hắn gắng gượng bò tới trước mặt Kiếm Tôn, túm lấy vạt áo trắng như tuyết của người, giữa đại điện công khai chỉ tay, cao giọng nói:
“Kiếm Tôn! Nàng… nàng ở trong bí cảnh dùng Tứ Huyền Sát Trận! Đồ đệ của người, Sở Ninh, đã thi triển cấm thuật!”
Lời vừa dứt, đại điện vốn còn ồn ào bỗng rơi vào tĩnh lặng.
Những kẻ may mắn còn sống sót từ bí cảnh thoát ra, ai nấy nhìn nhau, sắc mặt mờ mịt, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trưởng lão Hoa Dương trận tông cũng không dám thừa nhận kẻ đang quỳ rạp giữa đại điện chính là thủ tịch đệ tử vốn luôn kiêu ngạo của tông môn mình. Ông ta chỉ cảm thấy mất mặt, bèn sai người nâng hắn dậy:
“Khả Thành, ngươi đừng vội. Chúng ta đều đã thấy rõ. Hãy tin rằng Kiếm Tôn sẽ xử lý công bằng theo lẽ phải.”
Giữa hai hàng lông mày của An Kim khẽ nhíu lại, nàng cảm thấy một trận ù tai dội đến. Nàng đưa tay che ngực, sắc mặt tái nhợt. Trận pháp phản phệ khiến nàng gần như không đứng dậy nổi.
Nàng gắng gượng ngẩng đầu, liền nhìn thấy thân ảnh áo trắng kia đã tiến đến trước mặt mình.
Hề Thanh mặt không chút biểu cảm, vẻ lạnh lẽo như băng khiến cả đại điện lặng đi. Giọng nói lạnh băng vang lên:
“Nghịch đồ Sở Ninh, tự tiện vận dụng Tứ Huyền Sát Trận trong bí cảnh. Nay ta phế bỏ tu vi của ngươi, lệnh xuống núi Thái Bạch thủ sơn mười năm, lấy đó làm gương răn.”
Cao Vạn Ngọc bỗng trừng to hai mắt, là người đầu tiên bước ra, lớn tiếng nói:
“Kiếm Tôn, chuyện này thật chẳng công bằng! Rõ ràng là Sở đạo hữu đã cứu mạng chúng ta mà!”
Trưởng lão Trọng Tử Pháp Tông lập tức kéo đệ tử chưa hiểu chuyện về phía sau, ra hiệu y đừng lên tiếng nữa.
“Kiếm Tôn xử trí như vậy, e là có phần thiên vị chăng?” Trưởng lão Hoa Dương trận tông cất giọng lạnh lùng, “Bốn Huyền Sát Trận chính là một trong mười cấm thuật bậc nhất, Cửu Châu sớm đã có ước ước, hễ ai dám thi triển, bất kể là ai, đều phải xử tử theo luật.”
Ban đầu bọn họ còn tưởng Khâu Khả Thành âm thầm ra tay, đợi sau khi các đệ tử bước ra từ bí cảnh, Hoa Dương trận tông tất sẽ bị vây công. Không ngờ lại đột ngột xuất hiện chuyện Bốn Huyền Sát Trận. Giờ thì hay rồi — chẳng ai còn bận tâm tới hành vi của Khâu Khả Thành nữa.
Sở dĩ thiên hạ đều kiêng kị Bốn Huyền Sát Trận, là bởi trận này sở hữu uy lực sát thương cực mạnh. Hơn nữa, sức mạnh không dựa trên tu vi của người bày trận, mà tùy thuộc vào mức ngộ đạo và cái giá phải trả chính là thọ nguyên. Điều kiện thi triển tuy hà khắc, song một khi hoàn thành trận pháp, cho dù là đại năng cảnh giới Hóa Thần, cũng khó toàn mạng nếu sa vào.
Vì lẽ đó, cấm thuật như thế, sao Cửu Châu có thể dung thứ để lưu truyền nơi hậu thế?
An Kim sắc mặt mờ mịt, trong lòng đầy nghi hoặc: làm sao trận pháp ấy lại trở thành cấm thuật?
Rõ ràng là trên đỉnh Tiểu Tòng Phong, sư thúc Kiến Huy từng chỉ điểm trận này cho nguyên thân nàng mà.
Hề Thanh cúi mắt, nhìn tiểu đồ đệ đang quỳ gối trước mặt, ánh mắt ngưng trọng dò xét:
“Nói rõ cho ta, trận pháp ấy ngươi học được từ đâu? Có phải có người chỉ điểm cho ngươi hay chăng?”
Tâm trí An Kim loạn như tơ vò. Liệu sư thúc Kiến Huy có biết đây là cấm thuật? Nhưng nếu nói ra, có phải sẽ khiến sư thúc cũng bị nàng liên lụy hay không?
【Ký chủ, mau nhận tội đi. Duyên phận giữa ngươi và Kiếm Nguyệt Tông, đến đây là tận rồi.】
An Kim khẽ mím môi, trầm giọng nói:
“Không có ai chỉ điểm, trận pháp ấy là ta tự ngộ được. Đệ tử nguyện chịu phạt, chỉ cầu Kiếm Tôn cho phép đệ tử một yêu cầu.”
Hề Thanh đồng tử sâu thẳm, như hàn đàm u tối, giá lạnh mà khó lường. Tiểu đồ đệ của hắn dứt khoát nhận tội, không một lời biện giải, cũng chẳng khiến hắn thêm khó xử. Lẽ ra hắn nên vui mừng, nhưng khi trông thấy dáng vẻ nàng lúc này—tâm như đã chết, không chút bi thương, không một tia lưu luyến—trái tim hắn lại dâng lên một tầng đau xót mơ hồ.
Nàng, vẫn luôn là người hiểu chuyện và ngoan ngoãn đến vậy.
Chưa từng khiến hắn phiền lòng, cũng chẳng bao giờ thân mật làm nũng như Phỉ Nhi.
Kiếm Phong chẳng rộng bao nhiêu, tuy cố ý phớt lờ nàng, nhưng hắn vẫn luôn nhìn thấy thân ảnh mảnh mai ấy, vẫn thấy được đôi mắt trong veo đầy ngưỡng mộ của nàng.
Thế nhưng, mỗi lần như vậy, hắn lại không dám nhìn lâu.
Hắn sợ, một khi nhìn kỹ, lòng sẽ nổi lên hối hận với quyết định năm xưa.
Hắn biết rõ nàng vô tội?
Nhưng nàng lại trước mặt bao người thi triển cấm thuật vốn bị Cửu Châu nghiêm cấm.
Hắn không thể không vì các tông môn Cửu Châu mà đưa ra một lời giải thích.
Hề Thanh nheo mắt, mãi đến tận ngày nay, hắn mới thực sự hiểu được, lôi kiếp treo lơ lửng trên đầu Giản Phỉ Nhi khi xưa, rốt cuộc là thứ gì.
Thôi vậy...
Phỉ Nhi thuận lợi vượt qua số kiếp vốn định, tiểu đồ đệ cũng còn giữ được một mạng. Về phần những chuyện khác… sau này, hắn sẽ bù đắp cho nàng.
“Ngươi muốn gì?” – thanh âm hắn khô khốc.
An Kim dõng dạc nói:
“Ta muốn thoát ly sư môn.”