Thiếu niên không chút ngần ngại, tay vươn ra ôm chặt lấy thân hình đang đổ dồn về phía trước của nàng. Ánh mắt hắn vẫn điềm nhiên, chỉ hơi hơi nghiêng đầu nhìn người trong vòng tay: "Ngươi làm sao vậy?"

"Ta..."

An Kim cắn nhẹ môi dưới, ngượng ngùng không biết nên giải thích thế nào về loại tình độc khó nói này.

"Ngươi làm sao mà rơi xuống đây ?" Giả Hoặc đổi cách hỏi, giọng điệu trầm ấm pha chút tò mò

An Kim thở nhẹ một hơi, ít nhất câu hỏi này nàng có thể trả lời được: "Trong bí cảnh đột nhiên xuất hiện Thao Thiết, đại sư huynh cùng mọi người đang giao chiến với nó. Ta bất cẩn bị cuốn vào rồi bị hất văng tới đây."

Giả Hoặc khẽ nhếch mép, nụ cười mang theo ý vị thâm trường: "Thao Thiết ư? Thật đáng sợ. Bọn họ vẫn còn sống sót... cũng không dễ dàng gì."

An Kim khẽ nhíu mày nhìn hắn, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ khó tả. Trong khi mọi người đang mải mê săn thú kiếm điểm trong bí cảnh, hay bị Thao Thiết truy đuổi chạy trối chết, thì hắn lại thong dong tắm hồ ở đây, hiện tại hắn vẫn chưa mặc y phục để lộ cả thân hình trần trụi.

"Ngươi... có thể mặc quần áo vào trước được không?" Nàng khẽ thỏ thẻ, giọng nói nhỏ nhẹ đầy ngượng ngùng.

Ánh mắt nàng loay hoay không biết nên đặt ở đâu, cảm giác nóng bỏng vừa bị làn nước lạnh giá dập tắt giờ lại bùng lên dữ dội hơn.

Thiếu niên vẫn thản nhiên, giọng lười biếng đầy vẻ vô tư: "Sao phải mặc vào?"

An Kim né tránh ánh mắt như lửa của hắn, gương mặt đỏ ửng: "Vô lễ! Lại còn ta... ta đang trúng độc hoa mê tình, vốn đã khó chịu lắm rồi..."

Thiếu niên ban đầu ngỡ ngàng, sau đó bật cười thản nhiên: "Đằng nào cũng đã ướt hết rồi, mặc làm gì cho phiền? Để ta giúp ngươi cởi bỏ luôn cho thoải mái"

An Kim giật mình kinh hãi trước lời đề nghị bất ngờ ấy, vội vã đỡ lấy bàn tay hắn đang với tới đai lưng nàng: "Không... Không được!"

"Sao lại không được?" Thiếu niên nheo mắt lại, ánh mắt lấp lánh đầy vẻ tò mò pha chút thách thức.

Tay hắn khẽ chạm vào gò má nóng bừng của nàng, đôi mắt đào hoa lấp lánh vẻ mê hoặc: "Ta đang muốn giúp ngươi đó. Với tu vi của ta cao hơn ngươi nhiều, nếu song tu cùng nhau, ắt sẽ mang lại lợi ích không nhỏ. Ngươi nên cảm tạ ta mới phải."

Trong đầu An Kim, dục vọng và lý trí giằng co kịch liệt. Đôi mắt nàng mờ đục như phủ sương, tâm tư rối bời không biết nên làm gì. Nhiệm vụ đến thế giới này vừa mới bắt đầu đã gặp trở ngại khó khăn, đến cả Ma Tôn - mục tiêu chính - còn chưa từng thấy mặt, vậy mà đã xảy ra bao chuyện rắc rối ngoài ý muốn.

Giá như trước mặt ta chính là Ma Tôn... An Kim thầm nghĩ, thì nhiệm vụ này đã đơn giản biết bao, cũng không phải chịu cảnh khó xử như bây giờ.

Bỗng hệ thống ngập ngừng lên tiếng: 【 Chủ nhân... kỳ thực... hắn chính là Ma Tôn đó. 】

"Gì cơ?!"

An Kim cảm giác như bị một gáo nước lạnh dội vào đầu, bừng tỉnh trong chớp mắt. Mọi điểm kỳ lạ trước đây giờ đều có lời giải - chẳng trách hắn luôn mang vẻ kiêu ngạo độc tôn như vậy.

Lòng nàng lúc này như trăm mối tơ vò, vừa mừng vì tìm được mục tiêu, lại vừa tức giận vì bị lừa dối. 【 Sao ngươi không nói trước cho ta? 】

【 Ta thấy hai ngươi hòa hợp, sợ ngươi biết thân phận hắn sẽ trở nên gượng gạo. Chủ nhân hãy tin tưởng phân tích của ta - đây chắc chắn là phương án có lợi nhất cho ngươi. 】

So với hình ảnh Ma Tôn độc ác trong truyền thuyết - kẻ sẽ bắt nàng như một món hàng - thì thiếu niên trước mắt dường như dễ chấp nhận hơn nhiều.

Nhưng chưa kịp để An Kim suy nghĩ thêm, cơn khát khao khó nói lại trào dâng. Nàng bất giác cắn chặt môi dưới, đôi mắt long lanh ngấn lệ.

Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống bàn tay Giả Hoặc. Thiếu niên khẽ "hừ" một tiếng, giọng điệu vừa mỉa mai vừa hứng thú: "Ta còn chưa động thủ mà đã khóc rồi hả?"

"Chẳng phải đã nói rồi sao? Lần sau gặp lại, ta sẽ không dễ dàng buông tha ngươi đâu."

Giọng nói vừa dứt, thiếu niên đã nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, đầu cúi xuống đặt một nụ hôn nồng nhiệt.

Cái hôn của hắn quá mạnh mẽ, khiến An Kim vô thức muốn lùi bước, nhưng hơi lạnh toát ra từ cơ thể hắn lại như nam châm, kéo nàng không ngừng tiến lại gần. Đôi mắt nàng dần mờ đục, đôi tay mềm mại theo bản năng vòng qua cổ hắn.

Vừa nếm được vị ngọt ngào, Giả Hoặc bỗng chốc buông nàng ra. Ánh mắt hắn đăm đăm dán vào đôi môi hồng mọng ướt át của nàng, giọng nói trầm khàn: "Ta là ai?"

Thiếu nữ thở gấp, ánh mắt lấp lánh ngấn lệ, toàn thân toát lên vẻ yếu đuối đáng thương: "Giả Hoặc... ngươi là Giả Hoặc mà..."

Nghe cái tên quen thuộc ấy, khóe môi nam nhân khẽ run nhẹ. Nhưng ngay sau đó, ngọn lửa dục vọng trong đôi mắt hắn lại càng thêm bùng cháy dữ dội: "Không, Ninh Ninh. Ta tên là Sầm Vọng."

Khuôn mặt hắn bắt đầu biến đổi chậm rãi - những đường nét vốn bình thường giờ hiện rõ từng chi tiết sắc sảo, đôi mắt đào hoa nhuốm màu dâm mê càng thêm mê hoặc khó cưỡng.

"Ngươi..."

An Kim vừa mở miệng định nói, lời đã bị nuốt chửng trong nụ hôn cuồng nhiệt. Răng môi va chạm, sóng nước quanh họ gợn lên từng đợt, như chính cơn cuồng phong đang quét qua hai cơ thể đan quyện.

Sau một hồi lâu, nam nhân bỗng giật mình như phát hiện điều gì khác thường.

Dù lần này là hắn chủ động khiêu khích, nhưng trong quá trình song tu, hắn vẫn không quên vận công giúp nàng tăng tiến tu vi - hiệu quả rõ rệt đến bất ngờ. Cảnh giới của nàng không ngừng tăng lên, thậm chí trong chốc lát đã đột phá tới Kim Đan kỳ.

Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc hơn cả là những ám thương trong cơ thể mình đang dần hồi phục. Sau trận chiến năm xưa với Hề Thanh, cả hai đều chịu tổn thương khó lành, suốt 500 năm qua tu vi của hắn chưa từng trở lại được đỉnh cao. Vậy mà giờ đây, không chỉ vết thương cũ được chữa lành, ngay cả bình cảnh nhiều năm cũng bắt đầu có dấu hiệu vượt qua.

Sầm Vọng ánh mắt bừng sáng, trong lòng lóe lên một suy đoán: "Vô Cấu Thể? (1)"

Vạn năm khó gặp Vô Cấu Thể, Kiếm Nguyệt Tông lại coi như đồ bỏ?

Giả Hoặc nghẹn giọng, lòng bàn tay siết chặt đến nỗi gân xanh nổi lên. Bọn họ đã không biết trân trọng vậy Ngọc minh châu này liền là của hắn.

Do quá kích động khiến hắn vô thức tăng lực, những ngón tay như kìm sắt ấn sâu vào eo thon.

"Ưm... đau..." Thiếu nữ mê man thều thào, đôi mắt ngấn lệ mở hé như cánh hoa tàn: "Buông... ta ra..."

Sầm Vọng trong mắt bỗng hiện lên vẻ dịu dàng chính hắn cũng không nhận ra: "Ngoan Ninh Ninh, tình độc chưa giải hết, nhịn một chút."

Một đợt sóng mới lại ập tới, nhấn chìm An Kim trong biển cảm xúc. Bí cảnh này không có đêm ngày - nàng mất cảm nhận về thời gian, chỉ thấy mình sức cùng lực kiệt trải qua mấy mùa xuân thu.

Không biết đã bao lâu, nam nhân ôm lấy thân hình mềm mại tựa nước của thiếu nữ, một tay nâng mặt nàng lên, ánh mắt tràn đầy lòng chiếm hữu:
“ Ngày mai bí cảnh mới kết thúc, chúng ta tiếp tục."

An Kim gương mặt nhỏ đỏ ửng như hoa đào khi tình triều dần lắng xuống. Tình độc đã giải, thần trí nàng dần tỉnh lại, nhưng phản ứng nàng vẫn còn chậm chạp, mơ hồ.

Nhưng chuyện ấy đã qua lâu rồi.

Nàng quay đầu nhìn ra xa, giọng khẽ nói: "Ta phải đi tìm đại sư huynh bọn họ."

Trong lòng vẫn còn in đậm hình ảnh đại sư huynh trọng thương lúc nàng rơi xuống vực. Không biết giờ này mọi người ra sao…

Sầm Vọng thần sắc bỗng đổi, bất mãn khi thấy nàng vừa tỉnh táo đã vội tìm nam nhân khác:
"Bị thương? E rằng xương cốt cũng nguội lạnh rồi."

An Kim trừng mắt nhìn hắn, trong lòng bực bội, sao người này lại có thể thốt ra lời tàn nhẫn như vậy?

"Nếu ra ngoài lại gặp Thao Thiết thì sao? Nàng đâu địch nổi nó." Hắn khẽ nhếch môi, giọng đầy thách thức.

"Chốn này an toàn tuyệt đối, ngoại nhân khó lòng tìm tới, Thao Thiết cũng đừng hòng xâm phạm. Nàng cứ an tâm đợi ở đây, ngày mai bí cảnh kết thúc, ta sẽ cùng nàng xuất thế - khi ấy nàng chính là đệ nhất."

Bởi những kẻ ngoài kia... đều đáng phải chết!

Thương thế của hắn giờ đã khôi phục, Tu Tiên giới này tất sẽ thành cục diện trong lòng bàn tay hắn.

"Không được!" An Kim cắn môi, giọng kiên quyết: "Ta nhất định phải tìm đại sư huynh bọn họ!"

Nàng hiểu rõ Thao Thiết xuất hiện tất nhiên có liên quan mật thiết đến hắn, nhưng vẫn không thể làm ngơ trước sinh mạng nhiều người.

Trong lòng khắc sâu nhiệm vụ: không được đóng vai phản diện phá hoại thế giới này. Dù nhân vật phản diện nhỏ chưa xuất hiện, nhưng nếu cha của tiểu phản diện hủy diệt Tu Tiên giới trước, nhiệm vụ của nàng cũng sẽ thất bại.

Sầm Vọng trong mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm: "Bỏ qua vị trí đệ nhất dễ như lật bàn tay, bất chấp cả tính mạng nguy hiểm, nàng vẫn quyết đi?"

"Vẫn đi." Nàng khẽ gật đầu, giọng kiên định không lay chuyển.

Chú thích:

(1) "vô cấu thể" (無垢體) theo nghĩa Hán Việt có nghĩa là "thân thể không bị ô nhiễm, trong sạch, thuần khiết". Thuật ngữ này thường được dùng để chỉ một trạng thái cơ thể lý tưởng, không bị ảnh hưởng bởi tà khí, độc tố, hoặc những yếu tố tiêu cực khác, giúp cho việc tu luyện đạt hiệu quả cao hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play