Núi Thái Bạch nằm ở sau núi của Kiếm Nguyệt Tông, nơi cao lạnh, linh lực loãng, từng là chỗ sư tổ Kiếm Nguyệt Tông ngã xuống, hiện giờ cũng đã trở thành cấm địa của tông môn.

Không giống như đỉnh Kiếm Phong phủ đầy tuyết may mắn có người trông coi, núi Thái Bạch hoàn toàn là tuyết sơn.

Cả vùng tuyết trắng mênh mông, thỉnh thoảng có trận gió thổi qua, cuốn lên từng đợt lốc xoáy.

Một bóng người gầy yếu xuất hiện giữa gió tuyết, nàng mặc áo mỏng đơn bạc, cả người như sắp bị cuốn bay đi bởi gió tuyết. Khi tuyết lớn phủ tới đầu gối nàng, bước đi mỗi lúc một khó khăn—chân trước chìm sâu, chân sau lún nhẹ, từng bước đi đều vô cùng gian nan.

An Kim không rõ mình đã đi bao lâu, chỉ biết mệt mỏi đến mức phải dừng lại, xoa xoa đôi mắt. Trước mặt là một vùng tuyết trắng xoá mênh mông, khiến nàng có cảm giác bản thân sắp mắc phải chứng "mù tuyết".

“Chậc chậc.”

Nghe thấy tiếng động, An Kim ngẩng đầu lên, một mảng đỏ rực đập thẳng vào mắt nàng.

Nam nhân yêu dã với đôi mắt đào hoa khẽ nhướng lên, vòng quanh nàng đi vài bước, từ đầu đến chân đánh giá một lượt, cuối cùng buông một câu bình phẩm:“Thật đáng thương.”

Thiếu nữ nhìn hắn, giọng nói nhẹ nhàng:
“Vậy nên ngươi tới đây để chế giễu ta sao?”

Nam nhân nhướn mày, cười như không cười:
“Không phải quá rõ ràng rồi sao?”

Thiếu nữ cụp mi, không để ý đến hắn nữa, tiếp tục bước sâu vào cánh đồng tuyết.

Thấy vậy, sắc mặt Sầm Vọng hơi trầm xuống, trong giọng nói lộ ra đôi phần tức giận:“Ngươi thật sự định vì bọn họ mà trông coi tuyết sơn hai mươi năm sao?”

Nàng tự hại chính mình, phá hỏng kế hoạch đã định, không tiếc tổn hao thọ nguyên để bày trận cứu người. Thế mà cuối cùng chẳng nhận được một lời cảm tạ, ngược lại còn bị đám đệ tử tiên môn kia đẩy đến bước đường như hôm nay. Đến nước này rồi, nàng vậy mà vẫn cam tâm tình nguyện chịu phạt?

Sầm Vọng có đôi khi thật muốn bổ đầu nàng ra, xem thử trong đó rốt cuộc chứa đựng những suy nghĩ gì.

Ánh mắt hắn thoáng hiện lạnh lẽo, lần này đã hạ quyết tâm—bất kể thế nào, hắn cũng phải mang nàng đi cho bằng được.

 Nàng định mở lời, liền dừng bước, ngoảnh đầu nhìn lại hắn, trên gương mặt tái nhợt tinh xảo nở một nụ cười nhàn nhạt.

“Không chịu rời đi, kỳ thực… là đang chờ ngươi.”

Sầm Vọng khựng lại, dường như không ngờ nàng sẽ nói như vậy. Trong cơn gió tuyết, hai người lặng lẽ đối diện nhau thật lâu.

Hắn cố nén ý cười nơi khóe môi, trầm giọng hỏi: “Chờ ta để làm gì?”

An Kim khẽ cười, gió cuốn bông tuyết rơi vương trên hàng mi dài của nàng. Đôi gò má trắng mịn như ngọc, gần như trong suốt dưới ánh trời xám, khiến nàng cả người tựa hồ mong manh mà cao quý.

“Ta muốn trốn khỏi tiên môn, xin Ma tộc thu nhận. Không biết… Ma Tôn đại nhân có bằng lòng dung nạp ta chăng?

Nghe vậy, Sầm Vọng bỗng ngẩng đầu, đáy mắt đen như mực như có một đốm hỏa tinh rơi xuống, hừng hực thiêu đốt, ngọn lửa ấy nhuộm đẫm sắc đỏ nóng rực.

Ngón tay hắn khẽ động, rốt cuộc không nhẫn nhịn được nữa, tiến lên nhéo má nàng – nơi da thịt mềm mại :

"Lúc ấy ở bí cảnh, rõ ràng ta bảo ngươi lưu lại, ngươi sống chết đòi đi. Bây giờ lại muốn ta thu nhận ngươi? Bổn tôn trông giống người dễ nói chuyện đến vậy sao?"

Thiếu nữ cụp mi mắt, khẽ hít mũi, cả người toát ra dáng vẻ đáng thương yếu ớt, ủy khuất nói nhỏ:
"Không nhận cũng được… Chỉ là hiện giờ tu vi ta đã bị phế, nếu ngươi có thể cho ta…"

"Cái gì?! Bọn họ dám đối xử với ngươi như vậy?!"

An Kim còn chưa nói xong lời than thở, nam nhân đã vội vàng vận linh lực tra xét thương thế trong cơ thể nàng.

Nhưng càng dò xét, ánh mắt hắn càng lạnh, như phủ đầy băng sương cắt da cắt thịt.

Hắn vốn chỉ nghe nói nàng bị người của Kiếm Nguyệt Tông phạt, không ngờ đến cả tu vi cũng bị phế bỏ.

Nghĩ đến chuyện mình còn chẳng nỡ để nàng chịu một chút ủy khuất, vậy mà nàng lại bị người ta tàn nhẫn đối xử như thế… Sát ý trong lòng Sầm Vọng bùng lên như sóng dữ, cả người toát ra khí tức giết chóc lạnh lẽo.

"Ta đi giết chúng."

An Kim kinh hãi, vội vàng giữ chặt tay hắn:
"Đừng mà!"

"Vì sao?" Sầm Vọng nhíu mày, đôi mắt hẹp dài híp lại, ánh nhìn nguy hiểm.

An Kim khẽ cắn môi, ngón tay siết chặt áo hắn, thấp giọng nói:
"Chung quy đó vẫn là địa bàn của bọn họ… Ta sợ ngươi bị thương."

Sầm Vọng cười khinh, vẻ mặt đầy ngạo mạn:
"Bây giờ trong tông môn đó không còn ai ngăn được ta. Kể cả Hề Thanh, cũng chỉ là kẻ bại dưới tay ta mà thôi."

An Kim thấy khuyên mãi không được, chỉ đành ôm ngực, nước mắt long lanh rưng rưng như sắp rơi:
"Ta khó chịu quá…"

Thái dương Sầm Vọng giật giật, hắn biết rõ nàng đang diễn trò, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà cúi người ôm nàng lên khỏi nền tuyết.

"Bọn họ đối xử với ngươi như thế, ngươi không hận, lại còn đứng về phía chúng ?" Giọng hắn lạnh lùng, mang theo tức giận khó nén.

Biết hắn đã thỏa hiệp, An Kim mày liễu hơi cong, nơi đáy mắt mang theo nụ cười nhè nhẹ:
“Ta đâu có còn hướng về bọn họ. Chỉ là... sư môn từng có ân với ta, bọn họ cũng đã nuôi dưỡng ta trưởng thành.”

Nguyên thân của nàng xuất thân từ một nông gia nghèo khó, cha mẹ vốn dĩ còn tính toán đem nàng bán đi. Là nhờ môn chủ Thiên Cơ Môn—ứng với lệnh của Kiếm Tôn—mới đưa nàng vào Tu Tiên giới, để nguyên thân may mắn bước chân vào tiên môn, thay đổi vận mệnh cả đời.

Thế gian nhân quả, vốn chẳng thể nói rõ ràng. Tuy ban đầu Hề Thanh thu nhận nàng chỉ để nàng chắn kiếp thay cho Giản Phỉ Nhi, nhưng lại vô tình khiến cục diện xoay chuyển, vận mệnh của nguyên thân cũng theo đó mà thay đổi.

Sầm Vọng nhìn người trong lòng, vẻ mặt không vui: “Nếu là ta, tuyệt chẳng cần suy nghĩ nhiều như vậy. Kẻ nào dám phụ ta, tất phải khiến hắn thịt nát xương tan.”

An Kim không định phán xét quan điểm sống ấy.

 Mỗi người sinh ra trong hoàn cảnh khác nhau, ắt sẽ dưỡng thành tâm tính khác biệt.
Hắn có lẽ sinh ra đã là Ma Tôn, trời cho sức mạnh cường đại.
Còn nguyên thân nàng, từ nhỏ đã sống khép mình nơi Kiếm Phong, cẩn trọng từng bước, sư môn chính là tất cả.
Dù về sau biết rõ chân tướng, nàng cũng không đủ tự tin hay quyết tâm để oán hận, cuối cùng chỉ chọn con đường tự kết liễu mình.

An Kim vốn cũng chẳng có thiện cảm gì với đám người Kiếm Nguyệt Tông, nhưng vì nhiệm vụ của thế giới này, nàng không thể thật sự để Sầm Vọng đi tiêu diệt sạch cả tông môn đó.

Nàng nhìn hắn, đôi con ngươi trong suốt phản chiếu bóng dáng nam nhân, nhẹ giọng hỏi:
“Nhưng ta hiện giờ đã trở thành phế nhân như thế này, xét cho cùng chẳng phải cũng do ngươi thả Thao Thiết ra đó sao? Ngươi thật sự không định nuôi ta sao?”

Sầm Vọng siết chặt cánh tay đang ôm lấy nàng, trong mắt tràn ngập dục vọng chiếm hữu:
“Bất kể ngươi trở thành thế nào, ta cũng đều muốn có ngươi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play