Được rồi, đúng là anh không tin lời cô. Mặc dù Phong Nghiêm không nói gì, chỉ dùng ngón tay khẽ chạm vào bên cạnh vết xước đỏ nhỏ đó với biểu cảm khó hiểu, nhưng Lục Miểu Miểu lại biết ngay người này đang giận rồi.
Cô lo ngay ngáy, cứ tưởng anh sẽ lấy chuyện này làm cớ để giam lỏng cô, không ngờ tuy là giận thật, nhưng anh chẳng nói gì thêm cả.
Mà cách anh giận cũng thật ngây thơ và đơn giản chính là giận dỗi, không thèm nói chuyện với cô. Nhìn qua thì giống như đang chiến tranh lạnh đơn phương vậy?
Nhưng Lục Miểu Miểu liếc nhìn người đang ngồi xổm trước mặt mình, cẩn thận bôi thuốc cho cô, lại âm thầm phủ định suy nghĩ đó làm gì có ai giận mà mắt đỏ hoe vì đau lòng, vừa lo lắng vừa chăm sóc cho cô từng li từng tí như thế?
Nhìn anh nhẹ tay nhẹ chân, không dám dùng lực, người ngoài nhìn vào còn tưởng cô vừa bị chém một nhát, chứ không phải chỉ bị xước nhẹ chút xíu.
Thuốc mỡ mát lạnh, thỉnh thoảng cô không nhịn được mà co người lại, ngay giây sau Phong Nghiêm đã ghé sát lại nhẹ nhàng thổi thổi, chắc tưởng cô bị đau.
“Anh đừng giận em nữa được không? Chút xíu này không đau tẹo nào hết.” Cô lắc lắc cánh tay anh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT