Sáng sớm hôm sau, Lục Miểu Miểu dẫn Phong Nghiêm đi một con đường nhỏ vắng vẻ hơn. Sống ở khu phố cổ có điểm tốt là thế, những con đường ngoằn ngoèo đan xen như mê cung, đi đâu cũng tiện.
Hai người dừng lại ở một ngã rẽ, để dẫn đường cho anh làm quen, cô cố ý ra khỏi nhà sớm mười phút, nên giờ không cần vội vã đuổi theo xe buýt. Cô quay người, nhẹ nhàng véo tay cậu nhóc điên, ra hiệu cho anh nghe mình nói:
“Nhớ chưa? Sau này đi con đường này.”
Quần áo sáng nay là do Lục Miểu Miểu chọn cho Phong Nghiêm: một chiếc sơ mi dài tay màu lam nhạt mỏng nhẹ, bên trong là áo thun trắng đơn giản, bên dưới là quần jeans cùng tông với áo sơ mi.
Phong Nghiêm rất ít khi mặc những bộ đồ tươi sáng như vậy kiếp trước cũng thế.
Lục Miểu Miểu từng may mắn thấy được tủ đồ của anh, bên trong toàn là sơ mi đen và quần tây y hệt nhau. Hai bộ đồ ấy gần như đã trở thành một phần da thịt của anh, lúc nào cũng là phong cách lạnh lùng, cao quý, xa cách.
Cô kéo kéo tay áo sơ mi của Phong Nghiêm, giúp anh xắn lên một chút, vừa làm vừa thỏa mãn nghĩ: “Như vậy mới giống kiểu anh trai dịu dàng trong lời tiểu Nấm nói chứ, trẻ con gì mà suốt ngày mặc đồ tối màu làm gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT