Phong Nghiêm thành thật trả lời một câu: “Nóng.”
“Vậy sao anh còn mặc nhiều như vậy?” Lục Miểu Miểu không hiểu, cô còn tưởng bệnh của anh ta đến mức có thể thay đổi cả cảm giác về nhiệt độ nữa cơ. Giữa mùa hè mà lại quấn mình như cái bánh ú.
Phong Nghiêm im lặng, theo bản năng né tránh việc để mèo con biết mình có bệnh. Đồng tử khẽ lay động, anh nhanh chóng chuyển chủ đề một cách kín đáo: “Mèo con ở trường học… vui chứ?”
Anh không vui, một mình ở căn nhà nhỏ này, trong lòng từng giây từng phút đếm thầm, mãi đến khi đồng hồ điểm đúng giờ tan học của cô, anh mới động đậy cơ thể đang ngồi cứng đờ để đi đón cô về nhà.
Thật ra cũng không thể nói là không vui… Nếu phải chọn một từ để hình dung, Phong Nghiêm nghĩ, có lẽ là trống rỗng. Thế giới rất trống, linh hồn cũng vậy.
Nhưng những điều ấy anh không nói ra, anh chỉ dịu dàng nhìn cô hỏi: “Mèo con có vui không?”
Lục Miểu Miểu ngửa đầu tựa vào sofa, thấy Phong Nghiêm hỏi về chuyện học thì tưởng anh cũng quan tâm, cô lăn một vòng rồi bật ngồi dậy, hào hứng kể: “Vui lắm! Các bạn trong trường rất thân thiện, thầy cô cũng tốt, em còn học được nhiều điều nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play