Thời kỳ phản nghịch đến muộn mấy năm cuối cùng cũng ập tới. Chưa bao giờ khao khát rời đi trong lòng Lục Miểu Miểu lại mãnh liệt đến vậy.
Khác với những lần cãi vã nhỏ nhặt với Phong Nghiêm trước đây, lần này cô tuyệt thực, bỏ nhà ra đi, thậm chí tự làm tổn thương bản thân, gần như không từ thủ đoạn nào chỉ để ép anh buông tay, để cô có thể rời đi.
Cô ra tay tàn nhẫn với chính mình, Phong Nghiêm liền không còn cách nào. Cô phát điên, kéo anh cùng phát điên với cô.
Anh không chịu nổi việc cô tùy tiện làm tổn thương bản thân, liền dùng cách ngu ngốc nhất, trực tiếp nhất để ngăn lại xây cho cô một lồng son tuyệt đối an toàn. Dùng loại lụa mềm mại nhất trói tay cô lại trên giường, khiến cô chỉ có thể sống phụ thuộc vào anh như một kẻ tàn phế không thể tự lo liệu cuộc sống.
“Tiểu miêu, em luôn không nghe lời.” Anh ôm cô gái nhỏ rốt cuộc cũng chịu yên ổn lại, khẽ thở dài một tiếng. Những ngày này anh chẳng biết cô bị làm sao, suốt ngày khóc, dùng ánh mắt chán ghét, giễu cợt nhìn anh, khiến anh thấy đau lòng.
Mắt bị bịt kín bằng lụa, Lục Miểu Miểu không nhìn thấy vẻ mặt của Phong Nghiêm lúc ấy, chỉ có thể nghe giọng anh khàn khàn, như bị mài mòn qua sỏi đá, chậm rãi vang bên tai cô.
Nghe ra được những ngày qua anh đã bị cô hành đến mức vô cùng thảm hại, nhưng trong giọng nói vẫn không hề có chút trách cứ nào, chỉ có nỗi buồn nhàn nhạt và thất vọng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT