Lại một lần nữa bị cậu ta phớt lờ, Trương Chi Dung vẫn cố giữ nụ cười trên mặt, nhưng trong lòng thì nghiến răng đến mức suýt vỡ cả hàm.
Từ lúc bước vào cửa, cái tên thần kinh nhỏ này rõ ràng là tới để khắc bà ta mà! Nếu không phải vì vụ làm ăn với nhà họ Vương, thì bà ta việc gì phải khổ sở lấy lòng hai đứa nhỏ này đến thế?
Nhìn Phong Nghiêm im lặng như con rối, lại thêm cô bé xinh xắn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, trong lòng Trương Chi Dung chợt nổi lên chút lương tâm phải đối mặt với tên thần kinh này mỗi ngày, Lục Miểu Miểu cũng thật đáng thương. Nghe nói lúc phát bệnh còn đánh người.
“Miêu miêu , ăn cơm.” Phong Nghiêm vốn đang cúi đầu, bỗng ngẩng lên nhìn đồng hồ, sắc mặt bắt đầu trở nên lo lắng, cả người không yên, ngón tay vô thức xoắn lại, đến mức các khớp gần như biến dạng.
Sao thế này? Tự dưng lại có dấu hiệu phát bệnh? Không hề có tiếng ồn đột ngột nào mà? Lục Miểu Miểu nhanh chóng đảo mắt quan sát xung quanh, không thấy gì khác biệt so với lúc họ vừa vào.
“Miêu miêu , ăn cơm.” Anh lại lặp lại, như một chiếc máy đã được cài đặt sẵn giờ, cứ lặp đi lặp lại nhắc nhở cô. Ngón tay càng lúc càng xoắn chặt, các khớp tay đã bắt đầu trắng bệch.
Đến giờ rồi, phải ăn cơm, tiếng kim giây của đồng hồ vẫn đều đặn vang lên, nhưng trong tai Phong Nghiêm, âm thanh đó như đang ngày một lớn hơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play