Vừa bị nhét vào ghế sau, Lục Miểu Miểu đã vùng vẫy muốn mở cửa xe bên kia để nhảy xuống.
Tài xế rất có mắt nhìn, lập tức khóa chốt cửa. Dựa vào kinh nghiệm, nếu để tiểu thư Lục chạy mất, anh ta chắc chắn mất việc.
Phong Nghiêm cũng đã lên xe, vươn tay kéo cô vào lòng, trực tiếp khóa chặt cô lại.
Cách ôm của anh vừa bá đạo vừa thiếu tinh tế, không lãng mạn, chẳng dễ chịu, chỉ toàn là chiếm hữu, mạnh mẽ đến mức khiến người ta không tài nào giãy ra được.
Cánh tay anh như làm bằng sắt, nhìn thì chẳng cơ bắp gì đặc biệt, nhưng sức lực lại lớn kinh người, hai tay Lục Miểu Miểu bị anh giữ chặt, không thể nhúc nhích.
Anh như một kẻ nghiện, cứ dụi đầu vào vai cô mà cọ tới cọ lui, chiếc cằm sắc nét tì lên hõm vai, hơi thở nóng rực phả vào làn da trần trên cổ, khiến cô nổi hết da gà.
Giọng anh tràn đầy sự yêu thương và ám ảnh: “Miêu Miêu có nhớ anh không? Chứ anh nhớ Tiểu Miêu lắm…”
Đáng tiếc, Tiểu Miêu của anh nghịch ngợm quá, lúc nào cũng thích bỏ anh lại mà chạy đi chơi.
Nếu không phải vì bầu không khí bây giờ quá quái gở, Lục Miểu Miểu thật sự rất muốn mắng một câu: “ Nhớ cái đùi gà to của ông nội ấy!!”
Có thể chính cô cũng không nhận ra khi ở bên Phong Nghiêm, dù bị anh làm cho mặt đỏ bừng vì tức, cô vẫn tràn đầy sức sống hơn hẳn lúc thường.
“Được rồi, Miêu Miêu ngoan , chúng ta đến nơi rồi.”
Anh nắm tay cô, như thể đó thật sự là một đôi móng mèo mềm mại, chơi đùa với phần thịt mềm dưới móng.
“ Tiểu Miêu ngoan quá, thơm một cái.” Một nụ hôn nhẹ nhàng ấm áp rơi lên mu bàn tay cô, không hề mang dục vọng, chỉ đơn thuần giống một “sen” đang thân mật với mèo cưng của mình.
Cái hôn đó khiến Lục Miểu Miểu rút tay lại theo phản xạ, cô chà mạnh mu bàn tay vào lưng ghế, hận không thể lau sạch toàn bộ dấu vết và hơi ấm anh để lại: “Anh rốt cuộc muốn gì?”
Phong Nghiêm nhìn vết đỏ ửng trên mu bàn tay cô do mình cọ quá mạnh, lông mày nhíu chặt, ánh mắt bắt đầu dậy sóng.
Lục Miểu Miểu biết đó là dấu hiệu anh sắp phát điên, mỗi lần như thế là cả nhà họ Phong đều không yên.
Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, hoặc là anh sẽ bóp cổ cô, hoặc là đập đầu vào cửa kính xe như trước.
Nhưng không ngờ, lần này Phong Nghiêm lại nhanh chóng kìm lại, vẻ mặt cuồng loạn và bực bội bỗng chốc biến mất.
Anh nhẹ nhàng nâng tay cô lên, thổi thổi vào chỗ đỏ.
Khi không phát bệnh, đôi mắt anh luôn mang theo ý cười cưng chiều và bao dung, giọng anh nhẹ nhàng như đang dỗ mèo con:
“Dẫn Miêu Miêu đi khám bệnh, Miêu Miêu phải ngoan nha.”
Lục Miểu Miểu:…Miêu Miêu cái đầu anh ấy…… tôi vừa khám bệnh ở bệnh viện về còn gì, đồ thần kinh.
Sau khi xuống xe, Phong Nghiêm cúi người bế cô lên, là kiểu bế trẻ con, vòng tay qua sau đầu gối và lưng cô không phải kiểu bế công chúa lãng mạn thường thấy trong phim.
Anh cao ráo chân dài, bờ vai rộng, dù có hơi gầy vẫn dễ dàng nhấc bổng Lục Miểu Miểu như không.
Lục Miểu Miểu cao khoảng 1m65, dáng người thuộc dạng tiêu chuẩn, đi giày cao gót còn nổi bật, nhưng khi được anh bế lên như vậy, lại trông nhỏ bé và yếu ớt vô cùng.
Chiếc sơ mi đen mà Phong Nghiêm luôn mặc bị xô lệch vì sự giãy giụa của cô, nếu là ngày thường tên sạch sẽ cưỡng chế này chắc đã phát điên rồi. Nhưng từ sau khi biết cô bị bệnh, anh như thể có thể bao dung mọi thứ vì cô.
Dù Lục Miểu Miểu vùng vẫy la hét thế nào, anh cũng chọn cách hoàn toàn phớt lờ. Giống như một cái máy phát lặp lại giọng dỗ mèo: “Ngoan nào, ngoan nào, Tiểu Miêu đừng sợ…”
Anh dường như đem tất cả những hành vi bất thường của Lục Miểu Miểu quy về căn bệnh của cô, chỉ cần không còn bệnh nữa, Tiểu Miêu của anh sẽ không còn từ chối anh nữa.
Hai chữ ngoan nào vang lên hết lần này đến lần khác, suýt nữa khiến Lục Miểu Miểu hoảng hốt tưởng mình đã quay về thời thơ ấu. Khi đó cô mới được đưa đến nhà họ Phong, tuổi còn nhỏ, lần đầu tiên chứng kiến Phong Nghiêm phát bệnh, từng nhát dao tự rạch lên người khiến máu chảy đầy đất, dọa cô khóc rất lâu.
Đó là lần đầu tiên cô khóc dữ dội như vậy, cũng là lần đầu tiên gào lên đòi về nhà.
Khi đó Phong Nghiêm cũng giống như bây giờ, không màng đến tiếng khóc lóc và ý nguyện của cô, ôm cô vào lòng dỗ dành hết lần này đến lần khác: “Ngoan nào, đừng sợ.”
Thấy Phong Nghiêm không đưa mình về nhốt lại mà thực sự đưa mình đến bệnh viện tư nhân của nhà họ Phong, Lục Miểu Miểu mới chịu nể mặt mà dừng lại sự giãy giụa.
Sự giằng co giữa hai người khiến người qua đường lén lút nhìn trộm, Lục Miểu Miểu không thể mặt dày như anh mà phớt lờ ánh mắt của tất cả mọi người.
Cô yếu ớt dựa lên vai Phong Nghiêm, giận dỗi lấy đầu đập nhẹ vào ngực anh một cái.
Người tài xế theo sau nhìn thấy động tác của Lục Miểu Miểu thì tim như thắt lại, chỉ sợ Phong tiên sinh nổi giận.
Dù đã chứng kiến bao lần, ông vẫn cảm thấy quan hệ giữa Lục Miểu Miểu và Phong Nghiêm thật kỳ lạ, vừa thấy lạ lẫm, vừa cảm thấy thương cảm.
Quản gia Trần đã sớm chuẩn bị mọi thứ trong bệnh viện, thậm chí bác sĩ phẫu thuật tim lồng ngực chuẩn bị sang nước ngoài học tập cũng bị yêu cầu ở lại, chỉ chờ bệnh nhân đặc biệt là Lục Miểu Miểu đến.
Quy trình ở bệnh viện cũng không khác mấy, vẫn phải xét nghiệm máu, kiểm tra toàn diện các chỉ số sức khỏe. Chỉ là có lẽ vì không dám kết luận vội vàng, nên kết quả ở bệnh viện nhà họ Phong so với bệnh viện Nhân dân lại chậm hơn khá nhiều.
Lục Miểu Miểu muốn thở dài, trừ phi Phong Nghiêm thật sự có khả năng khiến Hoa Đà tái thế, nếu không thì cô chẳng nghĩ kết quả lần này sẽ khác biệt gì so với những gì bác sĩ từng nói với cô.
“Phong tiên sinh, theo lý thuyết thì nếu tìm được trái tim phù hợp, tôi có thể đảm bảo tỷ lệ thành công của ca ghép lên đến hơn 98%.”
Một nhóm lớn bác sĩ vây quanh giường bệnh của Lục Miểu Miểu, ai nấy đều trông nghiêm trọng.
“Nhưng cơ thể tiểu thư Lục có phản ứng bài trừ mạnh gấp nhiều lần người thường, sau khi ghép tim rất có thể sẽ gặp vấn đề do cơ thể cực kỳ bài xích trái tim mới.”
Kết luận này không khác là bao so với bác sĩ trước đây từng nói với cô, đây chính là vấn đề lớn nhất. Không ai dám đảm bảo sau khi ghép tim xong sẽ không xảy ra chuyện gì.