Sắc mặt của Lục Miểu Miểu lập tức thay đổi, như bao lần trước ở nhà họ Phong khi anh ta phát bệnh. Cô tức giận xách gối trên giường ném mạnh về phía anh ta, tiếng nói lạc giọng mang theo tiếng khóc nức nở:

“Anh còn muốn thế nào nữa? Phong Nghiêm, rốt cuộc anh muốn gì!? Không phải đã nói là sẽ để tôi đi rồi sao?”

Đáng ghét chết đi được, anh ta với hai người kia cùng nhau lừa cô! Rõ ràng đã nói là sẽ để cô đi mà giờ lại xuất hiện trước mặt cô.

Phong Nghiêm dễ dàng bắt được chiếc gối . Anh ta làm như chẳng hề nghe thấy tiếng oán trách của cô, cứ thế bước vào phòng, còn cẩn thận đóng cửa lại, miệng còn thì thầm:“Đừng khóc.”

Tin được mới lạ! Lục Miểu Miểu thấy anh ta dám tiến vào, khóc càng to hơn, nước mắt tràn đầy khuôn mặt, trông vô cùng chật vật.

Phong Nghiêm thấy cô mèo nhỏ nhà mình càng khóc càng nhiều, mày nhíu chặt ngực cũng cảm thấy nghẹn lại, anh tiến đến như mọi khi, không thèm để ý đến sự phản kháng của cô mà ôm chặt lấy cô vào lòng.

“Suỵt… mèo ngoan, đừng khóc nữa.” Giọng nói của người đàn ông mang theo sự bất lực xen lẫn đau lòng.

Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô, giọng dỗ dành dịu dàng tựa như đang thì thầm lời yêu thương với người mình yêu.

Trông anh gầy gò, nhưng lại mang trong mình sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành. Lúc ôm cô, cô hoàn toàn không có sức vùng vẫy, hơn nữa tên này lì đòn đến kỳ quái, càng giãy càng bị anh ôm chặt hơn.

Lục Miểu Miểu tức giận, dụi mạnh mặt vào chiếc áo khoác đắt tiền của anh ta để trút giận.

Phong Nghiêm lại cười, khác hẳn vẻ lạnh lùng hờ hững thường thấy. Khi anh cười, đôi mắt cong cong, đuôi mắt nâng lên, trông dịu dàng như cơn gió đầu xuân.

Anh ta lại cho rằng đây là trò chơi mèo nhỏ đang làm nũng, cô mèo nhỏ đáng yêu của anh đang mè nheo với anh sao? Thật sự là quá nhõng nhẽo rồi.

Anh đã để cô mèo nhỏ chơi bên ngoài quá lâu rồi, giờ đã đến lúc phải đón cô về nhà. Không nói một lời, Phong Nghiêm bế bổng Lục Miểu Miểu lên.

Lục Miêu Miêu giãy dụa dữ dội, “Thả tôi xuống, thả tôi xuống.”

Phong Nghiêm: Cô vừa giãy dụa vừa cắn vai anh, vừa lo lắng.

Không biết là do cô gọi tên hay cú cắn ấy có tác dụng, nhưng Phong Nghiêm quả nhiên dừng lại, dù vậy anh vẫn không thả cô xuống. Anh như đang dỗ một con mèo nhỏ đang làm mình làm mẩy vì không chịu đi tắm, bất lực nhưng cưng chiều:

“Dẫn mèo con đi khám bệnh. Mèo con ngoan nhé.”

Anh biết rồi mèo nhỏ của anh bị bệnh.

Còn chuyện vì sao Phong Nghiêm tìm được cô, phải nói từ phía Lục Quân.

Hai ngày trước, tại nhà họ Phong.

Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên sàn gỗ tối màu, bóng đèn pha lê trên trần nhà được người giúp việc lau chùi sáng bóng, mỗi mặt cắt đều phản chiếu ánh sáng rực rỡ.

Tất cả nội thất trong nhà đều mang tông màu tối giản sang trọng, bàn ăn trắng, ghế sofa da, thảm lông xám nhạt đâu đâu cũng toát lên vẻ tối giản nhưng xa hoa.

Nhưng người tinh ý sẽ nhanh chóng nhận ra điểm khác biệt. Ví dụ như: trên chiếc bàn tròn gỗ du ở lối cầu thang, là một lọ hoa thủy tinh cắm những đóa hồng phấn xinh xắn. Trong tủ giày gần cửa, giữa hàng loạt dép xám giống nhau, nổi bật lên đôi dép bông hình mèo đáng yêu. Bên cạnh bàn ăn, còn có một chiếc ghế màu xanh nhạt không ăn nhập gì với tổng thể.

Tất cả những “điểm khác thường” này…Đều là bằng chứng cho thấy, nơi đây từng có mèo nhỏ của Phong Khiêm đang bên cạnh.

“Reng ——”

Tiếng chuông điện thoại chói tai bất ngờ vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong căn nhà. Ngay sau đó là tiếng bước chân vội vàng từ phía bếp truyền đến.

“Trời ơi, đừng làm ồn đến Phong tiên sinh.”

Dì Lý còn chẳng kịp lau khô tay, vội vã chạy ra nhấc điện thoại: “A lô, xin chào? Anh tìm ai ạ?”

Nghe ra được, giọng dì cố tình hạ thấp, quản gia Trần đã dặn kỹ Phong tiên sinh khó khăn lắm mới ngủ được, tuyệt đối không được đánh thức anh.

Từ sau khi tiểu thư Lục rời đi, Phong tiên sinh không biết đã mấy lần liên tiếp mấy ngày không ăn không ngủ. Cứ tiếp tục như thế thì cơ thể người thường sao chịu nổi?

“Xin lỗi, Phong tiên sinh đã nghỉ ngơi rồi.” 

Nghe đối phương nói muốn tìm Phong Nghiêm, dì Lý đắn đo một chút, rồi từ chối khéo.

Chuyện công ty sẽ không gọi đến số này, người quen đến thăm cũng đều đặt hẹn trước với quản gia Trần  dì đoán đây chắc là người ngoài không biết điều tra được số.

Ở đầu dây bên kia, Lục Quân vừa nghe nói Phong Nghiêm không tiện nghe máy thì nóng nảy hẳn lên. Ông ta còn đang mong Phong Nhhiêm chưa mất hứng với Lục Miểu Miểu, để tiếp tục hợp tác với nhà họ Lục cơ mà!

“Tôi cũng không muốn làm phiền Phong tiên sinh đâu chỉ là con bé Miểu Miểu ấy nó mắc bệnh nặng mà lại không chịu về nhà… Tôi thật sự lo lắng cho nó quá nên mới nghĩ… hay là liên lạc thử với Phong tiên sinh xem sao." Lục Quân nói với giọng điệu như một người cha lo cho con gái.

Bên cạnh, Trương Chi Dung thì vừa giơ ngón cái vừa gật đầu, ra hiệu cho ông ta tiếp tục diễn theo hướng đó.

“Tiểu thư Miểu Miểu bị bệnh ạ!?” Dì Lý vừa nghe vậy liền kinh hãi thốt lên, giọng vô thức lớn hẳn, sau đó mới sực tỉnh mà hạ giọng xuống. Nhưng đã muộn Phong Nhhiêm đã tỉnh rồi.

Anh mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông đen lỏng lẻo, xương quai xanh gợi cảm hiện rõ, cả người toát ra vẻ lạnh lùng và xa cách.

Do thể trạng yếu, trông anh gầy hơn so với nam giới bình thường, nhưng nhờ di truyền từ người cha lai tây, dù gầy vẫn toát lên khí chất áp đảo. Chỉ cần đứng đó thôi, anh đã khiến người ta cảm thấy khó thở.

Trong tay anh còn ôm con thú nhồi bông mà Lục Miểu Miểu thích nhất hồi còn ở nhà họ Phong, đôi mày hơi sụp, ánh mắt uể oải mang theo sự chán đời.

Không rõ anh đã nghe được bao lâu nhưng rõ ràng đang rất khó chịu.

Ồn ào chết mất…Làm phiền giấc mộng anh vừa có với mèo nhỏ của anh.

Dường như Phong Nghiêm vẫn còn chìm trong giấc mơ, nơi mà Lục Miểu Miểu ngoan ngoãn rúc vào lòng anh.

Khi nghe dì Lý lỡ miệng nói “tiểu thư Miểu Miểu bị bệnh”, ánh mắt anh thoáng sửng sốt, như thể không thể hiểu nổi câu đó.

Một phút… hay hai phút trôi qua, anh mới thu lại ánh nhìn xuống lầu, bàn tay siết chặt con thú bông trong lòng.

Anh liếm đôi môi khô khốc, sau đó cẩn thận vuốt phẳng những vết nhăn do móng vuốt của thú bông gây ra: Mèo nhỏ của anh nghịch quá rồi… chẳng biết tự chăm sóc bản thân gì cả. Anh phải đi bắt con mèo bỏ nhà đi bụi này về mới được.

Ừm, đồ chơi Miêu Miêu thích không được làm hỏng, cô ấy sẽ giận.

Phong Nghiêm vừa vuốt ve món đồ chơi, vừa nở nụ cười dịu dàng đến mức quỷ dị, khóe môi nhẹ nhàng cong lên vì sắp được gặp lại mèo nhỏ của anh rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play