Màn kịch uống sữa cuối cùng cũng khép lại trong sự hi sinh lòng tự trọng của Lục Miểu Miểu. Cô ợ một cái, âm thầm thề sẽ ném cái bình sữa kia vào mặt anh ngay khi có cơ hội.
“Cạch” một tiếng, cửa lớn mở ra, một dì giúp việc thấp béo bước vào, vừa thấy có người đang ngồi trước bàn ăn thì giật cả mình.
Bình thường mỗi lần bà ta đến, Phong Nghiêm đều ở trên lầu với Lục Miểu Miểu, căn nhà rộng lớn yên tĩnh đến mức chẳng khác nào bỏ hoang. Nếu không phải thỉnh thoảng nghe thấy tiếng Lục Miểu Miểu khóc la, bà ta thực sự sẽ nghĩ đây là nhà ma.
Lúc nào cũng vội vàng đến, nấu cơm xong lại vội vàng đi ngay. Người trong thị trấn này ít nhiều đều tin mấy chuyện thần quỷ, bà ta luôn cảm thấy căn nhà này toát ra một luồng âm khí khó diễn tả thành lời.
Đây là lần đầu tiên thấy Phong Nghiêm cùng Lục Miểu Miểu xuống lầu.
Dì vừa đi về phía bếp, vừa lén lút quan sát hai người với vẻ kỳ quái, còn lẩm bẩm một câu:
“Thật hiếm có, còn có thể thấy con nhỏ thần kinh này ngồi im lặng nữa hả?”
Ngay từ lúc bà ấy bước vào, Phong Nghiêm đã chẳng thèm ngẩng đầu lên. Anh như thể hoàn toàn không nhận ra có thêm người trong phòng, cúi đầu yên lặng ôm lấy Lục Miểu Miểu, khi thì nghịch tay cô, lúc thì véo nhẹ vành tai cô, khóe môi luôn nhàn nhạt nở một nụ cười dịu dàng.
Anh không nghe thấy, nhưng Lục Miểu Miểu thì nghe rất rõ. Câu “thần kinh” khó nghe ấy bị bà ta buột miệng nói ra, hoàn toàn chẳng kiêng dè gì đến việc Phong Nghiêm đang có mặt.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT