Hôm nay, Lục Miểu Miểu lại dùng chiêu cũ khi Phong Nghiêm đẩy bát thức ăn mèo tới, cô liền bảo muốn uống nước. Phong Nghiêm cũng đúng là… không hề biết linh hoạt. Người bình thường mà bị yêu cầu vài lần như thế, thì trước khi cho ăn hẳn đã tiện tay lấy nước luôn rồi.
Nhưng trong thế giới của Phong Nghiêm, mọi việc đều như những đường thẳng song song không hề giao nhau.
Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc gộp hai chuyện lại làm một, mỗi lần đều phải đợi Lục Miểu Miểu mở miệng thì mới đi xuống lầu lấy nước.
Trước đây, Lục Miểu Miểu cách hai ba ngày mới qua cho mèo hoang ăn một lần. Nhưng từ sau khi bị Phong Nghiêm nhốt trong căn phòng nhỏ này, ngày ba bữa, tụi Tiểu Hoa chúng nó béo lên thấy rõ.
Lục Miểu Miểu vuốt lông tụi mèo ngày càng mượt mà, mặt đầy phiền muộn không biết những ngày kiểu này còn kéo dài tới bao giờ.
Bánh mì nhỏ trong cặp cũng sắp hết rồi, cứ thế này thì cô không còn gì để ăn nữa, mà Phong Nghiêm thì chỉ biết cho cô ăn đồ mèo, chẳng lẽ sau cùng cô thật sự phải ăn thứ đó?
Nghĩ tới đây, cô thất thần, không để ý đến tiếng động nhỏ bên cửa.
“Cạch” một tiếng, là tiếng khóa cửa đóng lại. Lục Miểu Miểu giật mình quay đầu, thì thấy Phong Nghiêm đang bưng ly nước, không biết đã đứng đó từ khi nào.
Gương mặt anh không có chút tức giận, chỉ yên lặng nhìn chiếc bát trống rỗng trong tay cô và lũ mèo đang chúi đầu ăn ngoài cửa sổ.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play